TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Lạc Hiểu Nhã gật đầu, vẻ mặt cô hiện lên chút ngượng ngùng: “Là tôi vẽ ra, Bác sĩ Lâm, anh cảm thấy thế nào? Đây là thời trang mùa xuân, một vài chiếc váy nhỏ, lấy cảm hứng từ đóa hoa”
Lâm Bách Châu cầm lên nhìn một lát, nhẹ giọng nói: “Anh chỉ là người ngoài nghề, không dám bình luận lung tung, nhìn qua cảm thấy nó rất sáng sủa, cho người ta cảm giác có sức sống, rất hợp với không khí của mùa xuân”
Lạc Hiểu Nhã cúi đầu cười cười: “Cảm ơn anh đã động viên tôi, tôi cảm thấy nó còn thiếu thiểu một thứ gì đó, nhưng nghĩ mãi không ra”.

Khi hai người vẫn còn đang nói chuyện, Sở Minh Nguyệt đã rửa xong dâu tây, cô ấy cầm ra ngoài, gọi hai người Lâm Bách Châu và Lạc Hiểu Nhã qua ăn.

Lạc Hiểu Nhã rất thích ăn dâu tây, dâu tây của Lâm Bách Châu mang đến rất tươi, mọng nước, ăn ngon vô cùng.

Khi ăn, đôi mắt của Lạc Hiểu Nhã rất sáng, khuôn mặt cô cũng rất thanh tú mà khiến người ta ngỡ ngàng.

Lâm Bách Châu cầm một quả dâu tây, ăn cũng không ăn, chỉ yên lặng nhìn cô, trông Lạc Hiểu Nhã thật đáng yêu làm sao, giống như toàn bộ linh khí của trời đất đều tụ lại trên người cô, mỗi một động tác của cô đều như đang lôi kéo toàn bộ tâm trí của Lâm Bách Châu.


Sở Minh Nguyệt ho nhẹ lên hai tiếng, Lâm Bách Châu cũng vì thế mà lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn Sở Minh Nguyệt.

Lạc Hiểu Nhã cũng nhìn theo, vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Minh Nguyệt, cậu bị sặc à?”
“Không phải” Sở Minh Nguyệt cười cười, nếu như Sở Minh Nguyệt không ho khan lên hai tiếng, ánh mắt của ai đó gần như sẽ ăn Bách Hiểu Nhã vào bụng mất.

Vẻ mặt của Lâm Bách Châu cũng không mất tự nhiên chút nào, chỉ là ánh mắt của anh ta đã che đi rất nhiều.

Ăn dâu tây xong, Lâm Bách Châu cầm áo khoác của mình lên, nhìn Lạc Hiểu Nhã, nói: “Hiểu Nhã, em có muốn cùng anh đi ra bên ngoài đi dạo một vòng không, không phải em nói bản thảo thiết kế của mình thiếu điểm gì sao, ra ngoài đi vài vòng biết đâu lại có cảm hứng”
Vẻ mặt của Lâm Bách Châu đấy sự dịu dàng, thế nhưng trong mắt anh ta lại tràn đầy sự chờ mong..

Lạc Hiểu Nhã cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu chỉ làm việc trong căn phòng đóng kín cửa thì làm sao có cảm hứng được, biết đâu đi ra ngoài lại có thể có thêm ý tưởng mới thì sao..

“Được, vậy chúng ta đi ra ngoài đi.

Minh Nguyệt, cậu có muốn cùng chúng tớ ra ngoài đi dạo không?” Lạc Hiểu Nhã nhìn về phía Sở Minh Nguyệt mà hỏi.

Lâm Bách Châu cũng nhìn theo, đôi mắt anh ta híp lại một cái.

Làm sao Sở Minh Nguyệt lại không nhìn ra được ánh mắt của Lâm Bách Châu có ý gì, ngay lập tức từ chối, nói: “Tớ còn có một vài việc cần làm, hai người cứ đi ra ngoài đi”.


Lâm Bách Châu đối với câu trả lời của Sở Minh Nguyệt rất hài lòng, nhìn về phía của Lạc Hiểu Nhã, ra vẻ tiếc nuối, lên tiếng: “Thật tiếc, xem ra chỉ có hai chúng ta đi với nhau thôi.”
Khi Lạc Hiểu Nhã đi ra ngoài cùng với Lâm Bách Châu, Sở Minh Nguyệt đưa mắt nhìn theo bóng lưng của hai người họ, một người cao lớn mà ấm áp, một người nhẹ nhàng mà lại tinh tế, trong hai người thực sự rất xứng đôi.

Mặc dù Lâm Bách Châu tâm tư khó dò, thế như đối với Hiểu Nhã lại rất tốt.

Hoắc Tùng Quân ở phía bên này cũng nhận được tin tức từ Lâm Bách Vĩ, không nói tiếng nào, trực tiếp đi từ công ty đến dưới nhà của Lạc Hiểu Nhã, nhìn cô và Lâm Bách Châu đi ra ngoài.

Hoắc Tùng Quân vô thức trốn sang phía bên cạnh, khi hai người bọn họ đi qua chỗ Hoắc Tùng Quân trốn, anh bất ngờ nhận ra, nhẹ giọng mắng một câu.

“Sao mình lại phải tránh chứ, mình cũng không phải người không quen mà”
Mặc dù nói như vậy, thế nhưng Hoắc Tùng Quân cũng không đứng ra ngoài, chỉ cẩn thận từng chút từng chút đi theo sau hai người Lâm Bách Châu và Lạc Hiểu Nhã.

Nhìn cả hai người đi đến một công viên gần đó, lại đi mua sắm trong trung tâm thương mại, ăn nhẹ và uống nước cùng nhau.


Nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã ăn đồ ăn còn dính sốt trên miệng, Lâm Bách Châu cũng nhẹ nhàng, dùng khăn giấy mà cẩn thận lau cho cô.

Có vẻ như Lâm Bách Châu ở bên tại cô nói gì đó khiến cho Bách Hiểu Nhã cười đến híp cả måt.

Hoắc Tùng Quân tức giận đến mức hai mắt đều đỏ cả lên, nhìn chằm chằm hai người bọn họ, trong lòng đã ghen đến khó chịu cả người, hàm răng của anh cũng cảm thấy chua xót, không thể chờ đợi được mà muốn chém nát Lâm Bách Châu ra thành trăm mảnh.

Lâm Bách Châu đi dùng với Lạc Hiểu Nhã trọn vẹn một ngày, Hoắc Tùng Quân cũng ở phía sau theo dõi hai người cả một ngày, toàn bộ tâm can của anh đều cảm thấy khó chịu, rất nhiều lên muốn xông lên, nhưng cuối cùng cũng đều nhìn xuống được.

Rất nhanh trời đã gần tối, Lạc Hiểu Nhã nhìn đồng hồ thấy đã muộn nên đề nghị trở về nhà.


Bình luận

Truyện đang đọc