TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Theo thời gian ngày càng đến gần, Lạc Quang sốt ruột đến sắp phát điên rồi, thời gian một tuần sắp đến rồi, lẽ nào anh ta phải ngồi nhà chờ chết hay sao?
“Bố, chúng ta đến cầu xin Lạc Hiểu Nhã đi, đi cầu xin cô ta đi mà, dựa vào chúng ta căn bản là không thể kiếm được mười lăm tỷ, không thể kiếm được ở đâu nữa”
Mấy hôm lao tâm lao lực quá độ, lĩnh hội được cái gì gọi là tình người bạc bẽo, bác Lạc với Lạc Quang càng trở nên thảm hại hơn, mặt mũi đầy râu ria, nhìn vừa nhếch nhác vừa tiều tụy.

Bác Lạc hung hăng trừng Lạc Quang một cái: “Đến lúc này mới biết lo à? Lúc trước mày ăn cái gì mà ngu ngốc thế hả, vừa mở miệng đã đòi mười lăm tỷ!”
Lạc Quang mím mím môi, không dám nói chuyện, vội nhìn về phía bà cụ Lạc.

Bà cụ Lạc cũng lo lắng, nhìn bộ dạng đó của Lạc Quang, bà biết nếu còn không kiếm được tiền thì đám người đó nhất định sẽ không buông tha cháu trai bà, nên cũng khuyên nhủ bác Lạc: “Hiện tại không phải lúc nói những lời đó, bây giờ chúng ta mau chóng đến tìm Lạc Hiểu Nhã đi, chỉ cần giải quyết xong chuyện này thì về sau con muốn dạy dỗ nó thế nào cũng được”
Bác Lạc hết cách rồi, thở dài một hơi, nói với bọn họ: “Đi thôi, bây giờ trời cũng sắp tối rồi, chúng ta đến dưới tòa nhà Lạc Hiểu Nhã đợi nó đi”

Lúc trước ở hành lang tòa nhà, bọn họ thấy cứ một tầng thì có ba hộ gia đình, hộ nào cũng đóng cửa không ra ngoài, cho dù bọn họ muốn chơi bài đạo đức để trói buộc Lạc Hiểu Nhã cũng không được.

Hôm nay bọn họ ở dưới tòa nhà Lạc Hiểu Nhã đợi cô, bây giờ thời tiết nóng rồi, ở những khu nhà cũ thế này, bên dưới đa phần là người già đi dạo hóng mát.

Những người này sẽ là trợ lực của bọn họ.

“Cps cần thay bộ quần áo khác không? Trước lúc gần đi bà cụ Lạc hỏi.

Bác Lạc bất đắc dĩ nhìn bà cụ một cái.

Bây giờ còn thay quần áo cái gì nữa, càng nhếch nhác thì càng có lợi với chúng ta.

Lúc này bà cụ Lạc mới hiểu được, lần này bọn họ đi cầu xin người ta, chảng phải cũng nhếch nhác càng tốt sao?
Nghĩ như vậy bà cụ đặc biết quay lại lôi quần áo đã cũ, đã rách nát không nỡ vứt đi trước kia của mình ra thay, còn lôi cả quần áo rách của cháu trau và con trai đã ném đi mà bà cụ lén nhặt về nữa.

Bố con hai người không biết chỗ quần áo này rốt cuộc là được nhặt về từ cái thùng rác nào, vừa nhẫn nhịn cảm giác ghê tởm vừa mặc vào.


Sau khi biến bản thân trở nên nhếch nhác hết mức có thế, bọn họ đến khu nhà Lạc Hiểu Nhã ở, vừa hay đúng lúc chập tối nhiều người qua lại nhất.

Người già và trẻ con đi đi lại lại đều kinh ngạc nhìn bọn họ, ánh mắt đó giống như nhìn ăn mày vậy, ai ai cũng đều cố gắng cách xa bọn họ nhất có thể.

Tuy rằng trong lòng ba người cảm thấy rất nhục nhã, nhưng vẫn đứng đợi bên dưới như cũ, không lâu sau, một bóng người dân dần đi đến.

Hai mắt của bác Lạc sáng lên, Lạc Hiểu Nhã đến rồi!
“Hiểu Nhã, cứu mạng, con nhất định phải cứu lấy anh của con!”
Bà cụ Lạc ra đòn phủ đầu, giọng nói to rõ kia vừa vang lên, những người vốn đang đứng ở một bên cười nói lập tức bị cắt ngang, họ vô thức quay đầu về phía âm thanh phát ra để xem thử có chuyện gì.

Chỉ thấy ba người ăn mặc giống như ăn mày đang xông thẳng về phía một cô gái xinh đẹp.


Bà cụ dẫn đầu trực tiếp quỳ xuống trước mặt cô gái, ngón tay nhăn nheo nắm chặt lấy làn váy của cô, khóc đến mức nước mắt nước mũi đầy mặt.

Dường như Lạc Hiểu Nhã bị hoảng sợ, nên lùi xuống phía sau vài bước: “Mấy người đang làm gì thế này?”
“Hiểu Nhã, cả nhà chúng ta đã đi đến bước đường cùng rồi, anh con bị người ta lừa gạt, đi vay tiền với lãi suất cao, chúng ta đã vay hết tất cả những người có thể vay rồi những vẫn không đủ được, bây giờ chỉ có con mới có thể cứu được chúng ta.”
Bác Lạc mặt mày tang tóc giải thích, một người đàn ông trung niên khóc như ông đã khóc đến mức trên mặt đầy nước mắt nước mũi trước mặt cô.

Lạc Hiểu Nhã đã đạt được mục đích rồi, hôm nay cô cũng không chuẩn bị diễn vở kịch tình cảm với bọn họ nữa, cô cười lạnh một tiếng: “Anh tôi?
Mẹ tôi chỉ sinh ra một mình tôi thôi, anh trai của tôi từ đầu ra thế?”.


Bình luận

Truyện đang đọc