TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Nghĩ đến đây, ngón tay của cô ta không ngừng run rẩy, lông mi cũng không ngừng rung động, sắc mặt tái nhợt nhìn Hoắc Tùng Quân: “Hoắc Tùng Quân, em… anh… anh không thể giết em.

Anh không thể giết em.”
Hoắc Tùng Quân nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc: “Tôi chưa từng làm gì phụ nữ, nhưng nếu là cô, An Bích Hà, cô quả là to gan dám tính kể với tôi.

Không chỉ bắt chước Lạc Hiểu Nhã, vì để có thể thực hiện được mưu kế còn không tiếc chuyện ra tay trên người mình, cô cũng thật có bản lĩnh.”
“Em, em…”
An Bích Hà không biết nên phản bác như thế nào, giọng nói trở nên lắp bắp: “Anh hiểu lầm rồi, em không làm gì cả, thật sự là em không làm gì cả”
Cô ta còn muốn giả bộ đáng thương như trước, nhưng bởi vì lớp trang điểm trên mặt đều đã tiêu hết, không những không có vẻ mặt đáng thương yếu ớt kia mà còn có một bộ mặt bẩn thỉu, trông rất buồn cười.


Hoắc Tùng Quân sắc mặt tối sầm, trong mắt hiện lên một tia bão tố: “Cô dám nói cô ăn mặc giống Lạc Hiểu Nhã, không có động cơ nào khác? Cô dám nói mùi thơm trên người cô không có vấn đề? An Bích Hà, tin nhắn đó cũng là để dụ tôi đến đây, mà cố tình được gửi đi, căn bản cô không muốn thẳng thắn nói chuyện với tôi về cái chết của mẹ Lạc Hiểu Nhã, có phải không?”
Thanh âm của anh mang theo vài phần tức giận, An Bích Hà trên mặt đất không ngừng co rúm lại, không dám nói lời nào.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của anh, cô ta sợ Hoắc Tùng Quân thật sự tức giận sẽ ra tay với cô ta, vội vàng kêu lên: “Hoắc Tùng Quân, anh… anh không thể đụng đến em.

Đối với anh em có ơn cứu mạng, chẳng lẽ anh còn mốn lấy oán trả ơn sao?”
Hoắc Tùng Quân nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng nói: “An Bích Hà, nếu không phải vì nguyên nhân này, cô nghĩ bây giờ cô còn có bản lĩnh như vậy để nói chuyện với tôi sao?”
An Bích Hà ôm đầu, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt nhìn anh cũng không dám.

Hoắc Tùng Quân nghiêm mặt, sau đó nhấn chuông phục vụ gọi nhân viên phòng bao tới, nhân viên đã sớm chạy tới, nhìn thấy trong phòng bao một mảnh hỗn độn thì không tránh khỏi sửng sốt.

Nhân viên ở đây đều là những người đã qua đào tạo, có tổ chất tâm lý rất cao, lập tức xua đi sắc mặt kỳ quái, không dám thăm dò gì nữa, cúi đầu cung kính trước mặt Hoắc Tùng Quân.

“Cậu Hoắc, anh có gì căn dặn?”
Hoắc Tùng Quân ghé sát vào tai anh ta nói mấy câu, vẻ mặt của người đàn ông này thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Đi thu xếp đi.”
Nhân viên liếc nhìn An Bích Hà trên mặt đất, trong mắt lóe lên một tia thương cảm, ngay sau đó liền rời đi.


An Bích Hà hoàn toàn không nghe thấy Hoắc Tùng Quân nói gì, chỉ mơ hồ nghe được vài câu, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Hoắc Tùng Quân, rốt cuộc muốn làm gì?
Ngay sau đó nhân viên đi tới, trên tay cầm một cốc nước gì đó.

Sau khi đi vào, anh ta liếc nhìn Hoắc Tùng Quân, Hoắc Tùng Quân bất cằm về phía anh ta, người đàn ông trực tiếp đi về phía An Bích Hà.

An Bích Hà không ngừng lùi lại phía sau, liều mạng vung tay: “Tránh ra, anh tránh ra.

Không được lại đây.”
Cho đến khi lưng cô ta chạm vào tường không thể lùi lại, người đàn ông trực tiếp đem ly nước trong cốc rót vào miệng cô ta.


An Bích Hà bị sặc đến trào nước mắt, liều mạng ho khan, ánh mắt đỏ bừng nhìn về phía Hoắc Tùng Quân: “Hoắc Tùng Quân, anh bảo anh ta cho tôi uống cái gì? Đây là cái gì?”
“Sao, xem cô đối với tôi thành thạo như vậy, vật này là vì cái gì, trong lòng không biết sao?”
Hoắc Tùng Quân cúi đầu, vẻ mặt lạnh lùng, hai má hơi ửng đỏ, nhưng khí thế trên người vẫn lạnh lùng vô cùng không cho người khác đến gần.

Sau khi An Bích Hà nhận ra đó là thứ gì, cô ta liền bóp cổ họng mình, cố gắng nôn ra.

Nhân viên thần bí nói: “Cô An, không có tác dụng đầu, sau khi uống vào liền có tác dụng, cho dù có nôn ra ngoài cũng vô dụng”
Thật ra không cần đợi anh ta nói, An Bích Hà đã cảm thấy tình huống cơ thể mình có gì đó không ổn..


Bình luận

Truyện đang đọc