TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



“Anh vẫn nên lo lắng cho bản thân anh đi.

Một năm trước, chuyện anh đuổi giết tôi, nếu Hoắc Tùng Quân thực sự biết chuyện này, tôi tin anh cũng biết rõ, anh ấy quan tâm tôi nhiều như thế nào.

Tôi tin anh sẽ tưởng tượng được, anh ấy sẽ thay tôi báo thù ra sao.

Thật đáng tiếc, trốn ở bên ngoài một năm không hề dễ dàng gì, thế nhưng vẫn dám quay trở về.”
Cô nói xong, liền xoay người rời đi.

Một luồng khí lạnh toát ra từ sau lưng Lâm Kỳ, khuôn mặt chán nản nhìn theo bóng lưng Lạc Hiểu Nhã, cho đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất.

Anh ta tinh thần suy sụp nằm trên giường bệnh.


Lâm Kỳ không phải người không sợ chết, anh ta quả thật thực sự trung thành với An Bích Hà, bởi vì anh ta theo An Bích Hà nhiều năm như vậy, thay cô ta xử lý nhiều chuyện như thế, nhưng An Bích Hà nắm được nhược điểm của anh ta, cũng hứa sẽ cho anh ta rất nhiều lợi lộc.

Nhưng những thứ này vẫn chưa là gì so với tính mạng của anh ta, Hoắc Tùng Quân tàn nhẫn như thế nào, đương nhiên anh ta biết.

Cho nên những lời Lạc Hiểu Nhã vừa nói ra, khiến anh ta không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi.

Không được, anh ta không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được.

Anh ta vì hãm hại Lạc Hiểu Nhã, mà cố ý biến vết thương thành nặng, kết quả ăn trộm gà không được mà còn có thể mất cả nắm gạo, không chỉ hãm hại không thành, ngược lại còn tự lôi bản thân mình vào cuộc.

Ngày mai, chờ đến ngày mai, anh ta phải rời khỏi đây, không thể để Hoắc Tùng Quân phát hiện.

Sau khi Lạc Hiểu Nhã rời đi, cô vội vàng về nhà, cũng đã muộn mất một giờ đồng hồ, không biết Sở Minh Nguyệt có đang sốt ruột chờ cô không.

Quay về tiểu khu, thời điểm đi qua cái ngõ nhỏ kia, bởi vì ngày hôm qua cô bị tấn công, nên theo bản năng cô có chút phòng bị, nhưng đột nhiên có một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô, trực tiếp kéo cô ôm vào lồng ngực.

Lạc Hiểu Nhã vì hành động đột ngột này, mà bị dọa tới mức hét to một tiếng, theo bản năng, cô muốn lấy thiết bị tự vệ từ trong túi ra, nhưng đột nhiên bên tai lại truyền đến một giọng nói từ tính khàn khàn.

“Là anh.”
Là giọng nói của Hoắc Tùng Quân.


Lạc Hiểu Nhã thở dài một hơi nhẹ nhõm, bàn tay nắm chặt đấm nhẹ vào ngực anh: “Anh làm tôi sợ.

Ai cho anh làm tôi sợ? Anh không biết buổi tối mà bị dọa như vậy sẽ sợ đến mức nào đâu.”
Giọng cô mang theo nghẹn ngào, vừa rồi cô thực sự đã bị dọa rồi, hiện tại, sau khi biết đấy là Hoắc Tùng Quân, cô có cảm giác như mình vừa sống sót thoát khỏi đại nạn, nước mắt liền chảy ra, mang theo rất nhiều ủy khuất.

Bàn tay to lớn của Hoắc Tùng Quân nắm lấy cổ tay cô, vừa chuẩn bị mở miệng nói thì liền thấy mắt cô rưng rưng nước mắt.

Đôi mắt hoa anh đào của Lạc Hiểu Nhã đã đỏ hoa, trong hốc mắt có nước trong veo, xinh đẹp tuyệt trần, làm cho người ta cảm thấy xót xa.

Trái tim Hoắc Tùng Quân bỗng trở nên mềm nhũn, anh đưa ngón cái lên muốn lau đi nước mắt trên mặt cô.

Nhưng càng lau thì nước mắt càng chảy nhiều, lau thế nào cũng không thể sạch được.

“Sao bỗng nhiên em lại trở nên nhát gan mà khóc nhiều như thế này?” Giọng nói của Hoắc Tùng Quân mang theo bất lực và chiều chuộng.

Lạc Hiểu Nhã nghẹn ngào khóc, liếc mắt nhìn anh một cái: “Đều là lỗi của anh.


Ai… ai cho anh làm tôi sợ?”
“Đúng, đúng, đều là anh sai, là anh đã dọa Hiểu Nhã.

Đừng khóc nữa được không?”
Hoắc Tùng Quân vô cùng đau lòng: “Buổi tối lạnh lắm, gió cũng lớn nữa, khuôn mặt xinh đẹp như vậy không nên khóc đâu.”
Sau đấy Lạc Hiểu Nhã cũng ngừng khóc, suy nghĩ một lát liền trừng đôi mắt đỏ hoe lên với anh: “Anh ở đây làm gì?”
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân bỗng trở nên lạnh lùng: “Anh muốn đến đón em tan làm về, nhưng đến công ty lại nghe nói em bị hai cảnh sát đưa đi, cho người gọi em rất nhiều, nhưng không ai nghe máy, đã xảy ra chuyện gì?”
Lạc Hiểu Nhã nhìn điện thoại, mới phát hiện điện thoại đã hết pin và tắt máy từ khi nào.

Cô đương nhiên sẽ không giấu giếm chuyện thay An Bích Hà, An Bích Hà đem tất cả mọi chuyện kể qua một lượt..


Bình luận

Truyện đang đọc