TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



An Bích Hà cũng lo lắng mím chặt lấy môi, vẻ mặt rất khó coi.

Trong ba người, chỉ có vẻ mặt Lạc Hiểu Nhã là thoải mái nhất, vì cô vốn chưa từng chạm qua chiếc nhẫn nên hiển nhiên là vô cùng tự tin.

Cảnh sát vẫn chưa hoàn toàn nói ra, nhưng chỉ cần nhìn phản ứng của ba người họ thì đã biết rồi.

“Trên chiếc nhẫn, chúng tôi chỉ lấy được hai loại dấu vân tay, loại thứ nhất là chủ nhân của chiếc nhân, cũng chính là dấu vân tay của cô An, loại còn lại là của cô Chung, trên chiếc nhẫn không hề có dấu vân tay của Cô Lạc”
Khi cảnh sát nói thì lấy dấu vân tay và kết quả đối chiếu ra.

Lạc Hiểu Nhã dang hai tay ra, vô tội nhìn về phía Chung Khánh Ngọc: “Đây mới gọi là chứng cứ, cô Chung, đối với kết quả này, cô sẽ làm sao
đây?”

“Cái này… cái này..” Chung Khánh Ngọc vẻ mặt căng thẳng, điên cuồng suy nghĩ rồi nhìn sang An Bích Hà, giải thích rằng: “Tôi, tôi là bạn thân của Bích Hà, trước đây tôi đã từng bắt tay với cô ấy, có lẽ, có lẽ đã dính vào trong lúc đó”.

Hoắc Tùng Quân vẻ mặt không cảm xúc, nhìn lấy cô ta bằng đôi mắt đen bí ẩn: “Cô Chung, dấu vân tay của cô được tìm thấy ở vòng trong của chiếc nhẫn”.

“Đúng vậy, hướng của dấu vân tay rất rõ ràng chỉ có cầm lấy chiếc nhẫn mới có thể in dấu lên” Lạc Hiểu Nhã tiếp lời, nhìn An Bích Hà với vẻ mặt châm chọc: “Tôi nhớ cô An trước đây đã từng nói, cô rất trân trọng chiếc nhẫn này, đến chạm cũng không nỡ để người khác chạm vào”.

Dùng lời của cô ta tát vào mặt của cô ta, cảm giác này thực sự rất tuyệt.

An Bích Hà hoảng sợ: “Tôi.”
“Cô An đừng nói nữa” Lạc Hiểu Nhã trực tiếp ngắt lời của cô ta, thở dài: “Tôi biết, bởi vì thân phận người vợ cũ này của Hoắc Tùng Quân, nên cô An đã luôn rất ghét tôi, căm hận tôi, nhưng tôi cũng rất bất lực trong loại chuyện này, ai bảo sự việc đều có thứ tự trước sau.

Nhưng hôm nay cô cùng với Chung Khánh Ngọc tạt nước bẩn lên người tôi, vu oan cho tôi, bôi nhọ tôi, chuyện này tôi làm sao cũng không thể tha thứ cho cô, cho dù cô có xin lỗi tôi, tôi cũng sẽ không chấp nhận”.

Sắc mặt của An Bích Hà tái nhợt, nhìn lấy Lạc Hiểu Nhã, ôm lấy một cục tức trong lòng, khiến cho cô ta tức giận đến mức tim gan bắt đầu đau đớn.

Ai muốn xin lỗi cô chứ, cô ta chưa từng nghĩ tới sẽ xin lỗi Lạc Hiểu Nhã.

Nhưng bị Lạc Hiểu Nhã mỉa mai như vậy, có vẻ như vừa rồi mình không lên tiếng chính là xin lỗi với cô vậy.

Hoắc Tùng Quân nhìn Lạc Hiểu Nhã hành động bằng ánh mắt mỉm cười và dịu dàng, yêu thích làm sao.


Lúc này cảnh sát cũng nhìn về hướng An Bích Hà và Chung Khánh Ngọc nói: “Vì sự việc đã được điều tra rõ rồi, hai người cũng nên đi với chúng tôi một chuyến”.

Khi Hoắc Tùng Quân nói thì Chung Khánh Ngọc đã căng thẳng và sợ hãi rồi, bây giờ sau khi nghe thấy lời của cảnh sát, thì toát cả mồ hôi lạnh ra.

“Không… Tôi là con gái của nhà họ Chung, tôi và Bích Hà không thể.”
Cô ta vẫn chưa kịp nói hết lời thì đã bị cảnh sát lạnh lùng ngắt lời: “Chúng tôi không quan tâm đến thân phận của cô là gì, nhưng hai cô có liên quan đến việc vu oan bôi nhọ, bây giờ đã có người báo cảnh sát và sự việc cũng đã làm rõ ngọn ngành, hai cô vẫn nên thành thật đi theo chúng tôi đi, nếu không thì đừng trách chúng tôi áp dụng biện pháp cưỡng chế”
An Bích Hà mím môi nhìn lấy Hoắc Tùng Quân, trong lòng cô ta biết rõ, bởi vì có sự hỗ trợ của Hoắc Tùng Quân, cho nên cảnh sát hoàn toàn không phải lo lắng nhà họ An và nhà họ Chung sẽ gây rối, thái độ mới càng cương quyết hơn.

Nhưng cô ta không thể đi vào đồn cảnh sát, nếu như đêm nay đi cùng với cảnh sát, thì sáng mai tin đồn sẽ lan truyền khắp thành phố An Lạc, không chỉ nhà họ An sẽ mất mặt.

Cô ta có vết nhơ thì nhà họ Hoắc cũng sẽ tức giận, Hoắc Tùng Quân vốn muốn từ hôn, ông cụ Hoắc cũng không thích cô ta.

Nghĩ đến đây, trong mắt của cô ta loé lên sự kiên quyết, quay đầu sang nhìn chung Khánh Ngọc, trên mặt tràn đầy sự thất vọng: “Khánh Ngọc, cậu là bạn thân nhất của tớ, tớ biết cậu muốn giúp tớ hả giận, tớ rất biết ơn cậu, nhưng cậu cầm lấy chiếc nhẫn của tớ rồi đổ oan cho Cô Lạc, cách làm này thực sự không tốt lắm”.


Chung Khánh Ngọc nhìn cô ta với ánh mắt không dám tin, An Bích Hà lại phản bội cô ta như vậy, để cô ta gánh chịu mọi tội lỗi.

Chẳng qua chỉ là ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván mà thôi.

“Bích Hà, cậu.” Cô ta vẻ mặt đầy sự tổn thương, vừa định nói.

An Bích Hà nắm lấy tay của cô ta, ngắt lời cô ta, nhìn chằm chằm lấy cô ta: “Khánh Ngọc, cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ nói rõ ràng với người nhà họ Chung, cậu là vì giúp tớ, họ sẽ không trách cậu đâu.

Tớ cũng sẽ tìm cách để cậu bớt bị phạt trong đồn cảnh sát” Chung Khánh Ngọc ngón tay run lên, An Bích Hà đây là đe doạ, đây chắc chắn là đang đe doạ!.


Bình luận

Truyện đang đọc