TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Anh ta vừa nói xong câu này, bên dưới xôn xao, tiếng nghị luận nổi lên, cả hội trường đều hỗn loạn.

An Bích Hà ngồi phịch xuống ghế, đầu óc trống rỗng, chỉ là hai từ: “Xong rồi”.

Lần này thật sự xong rồi.

Sắc mặt Cách Lệ Tâm rất khó nhìn, ánh mắt sắc mặt nhìn về phía nhân viên kia: “Là ai chỉ thị cho anh làm như vậy?”
Chuyện đạo nhái ở cuộc thi thứ hai đó, đã khiến Cách Lệ Tâm tức giận rồi, không ngờ đến việc ngoài ý muốn của cuộc thi thứ ba cũng không phải là vô tình, là có người cố ý làm như vậy.

Quả đáng lắm rồi.

Cách Lệ Tâm là người khắt khe, ghét nhất là những người sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu, Dưới sự chất vấn của cô ta, nhân viên lắp bắp nói: “Là… là người phục trách của An Thị, An Bích Hà”
Sắc mặt An Bích Hà càng thêm tái nhợt.


Đúng lúc này, ánh đèn đột nhiên tập trung trên người cô ta.

Người phụ trách của mỗi nhãn hiệu đều có vị trí riêng của mình, vị trí của An Bích Hà cũng coi như là tương đối ở phía trước, ánh đèn chiếu vào, dường như ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua.

Sắc mặt An Bích Hà khó coi, vội vàng dùng tay che gương mặt mình, nhưng đã muộn rồi, mặt cô ta đã bị phóng to lên trên màn hình.

Khóe miệng Lạc Hiếu Nhã nhếch lên, đây gọi là cái gì, lấy đá đập chân mình sao? Erằng An Bích Hà cũng không ngờ, người cô ta chỉ thị vậy mà lại dám ở trước mặt công chúng vạch trần cô ta.

Sắc mặt Ngô Giai Như Ngô Vân vô cùng khó coi, bây giờ bọn họ đang đại diện cho An Thị để đi thi, có phúc cùng hướng có họa cùng chịu, bây giờ lại gây ra loại chuyện này, e rằng danh tiếng của hai người bọn họ cũng không biết đi nơi nào nữa.

Bọn họ nhất định phải vạch ra ranh giới rõ ràng với An Bích Hà về vấn đề này.

Nghĩ như vậy, trên mặt của hai chị em Ngô Giai Như Ngô Vân cũng xuất hiện sự kinh ngạc.

Lúc này, Cách Lệ Tâm đúng lúc quay đầu lại, chất vấn hại bọn họ: “Hai người có tham gia vào chuyện này không?”
Ngô Giai Như Ngô Vân vội vàng lắc đầu: “Chúng tôi được An Thị tuyển dụng bên ngoài, trong trận chung kết, vẫn luôn chuyên tâm thi đấu, hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

E rằng chuyện này là cho An Bích Hà tự mình làm chủ”
Cách Lệ Tâm nghi ngờ đánh giá hai người bọn họ, cuối cùng vẫn di chuyển ánh mắt.

Ngô Giai Như Ngô Vân thở phào một hơi, vừa ngẩng đầu, lại đối diện với ánh mắt mỉa mai của Lạc Hiếu Nhã, vẻ mặt khựng lại, vội vàng cúi đầu, không dám nói một câu nào.

Cuộc thi này thật sự là mất cả chì lẫn chài, không chỉ thua một người mới, đến cả danh tiếng tốt tích lũy bao lâu này cũng bị hủy rồi, quá đen đủi rồi.

Lúc này toàn thân An Bích Hà đã cứng đờ, trong đầu trống rỗng, cảm thấy máu của mình không thể lưu thông, ngẩn ra ôm mặt ngồi trên ghế, không hề động đậy.


Tiếng nghị luận của mọi người truyền đến bên tai, lộ ra sự mỉa mai và ghê tởm.

“Tại sao An Bích Hà lại phải làm ra chuyện ghê tởm như vậy chứ?”
Muốn thắng đến điên rồi sao? Vậy mà lại hủy tác phẩm của người khác, thật sự là ác độc mà.”
“E rằng cô ta cũng cảm thấy thiết kế bên mình không thể thắng nỗi, cho nên mới có ý nghĩ xấu xa như vậy?
“Người kinh tởm như vậy, sau này tôi sẽ không mua quần áo ở “Khinh Hà” nữa”.

“Tôi cũng không mua nữa.

Hôm nay tôi còn mặc trang phục của Khinh Hà nữa đấy, nếu không phải ở đây có nhiều người, tôi đã sớm muốn trực tiếp cởi ra rồi, thật sự ghê tởm mà”
“Tôi cũng có rất nhiều chị em thường mua đồ ở Khinh Hà, hôm nay khi trở về, tôi phải nói với bọn họ chuyện này mới được”
Những tiếng nghị luận đó vẫn không ngừng truyền vào trong tau, cả người An Bích Hà đều tê dại.

Đây chỉ là những người ở gần cô ta nói thôi, còn có vô số người xem trận thi đấu này nữa.

Nếu như đều bởi vì chuyện này mà ngăn chặn Khinh Hà, kết quả thật không dám nghĩ tới.


Từ khi nhân viên vạch trần An Bích Hà, ông An đã vội vàng cho người đưa An Bích Hà về, đứng ở đó làm mặt mất người khác.

May mà bây giờ cuộc thi đã kết thúc rồi, người nhà họ An trực tiếp bảo vệ An Bích Hà rời khỏi dưới sự chú ý của khán giả.

Ngô Giai Như Ngô Vân cũng không dám đứng trên sân khấu nữa, ỉu xìu rời đi.

Lạc Hiếu Nhã trở về hậu đài, nhìn thấy nhân viên vừa mới vạch trần An Bích Hà đang đứng trước mặt Hoắc Tùng Quần nói chuyện, vẻ mặt sợ hãi, thần tình nịnh nọt.

Khi cô đi đến, đúng lúc nghe thấy người kia nói câu cuối cùng.

“Tổng giám đốc Hoắc, tôi đã nói chuyện này với tất cả mọi người rồi.

Tôi… tôi có thể rời đi chưa?” Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân lạnh lùng: “Cút đi”.


Bình luận

Truyện đang đọc