TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Tranh luận, nịnh nọt ông ta lâu như vậy, lại mất một chiếc chân mà vẫn không đạt được mục đích bản thân mong muốn, đúng là tiền mất tật mang.

Ngô Thành Nam sắc mặt lạnh lùng, nghĩ đến khuôn mặt của Hoắc Tùng Quân lại càng thêm khó chịu trong lòng, đang định nói thì đột nhiên nhớ đến một chuyện, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

Anh ta nhìn ông cụ một lúc lâu mới nói: “Ông nội, có một chuyện cháu muốn nhận lỗi với ông”
Hôm nay lúc mà Trân Bách Nhã chế giễu Ngô Thành Nam, anh ta đã đoán ra được ông cụ đã biết anh ta cố ý gây ra vụ tai nạn xe, do dự một lúc anh ta quyết định nói ra kế hoạch của mình.


“Cháu không nên lợi dụng việc tai nạn xe để ở lại thành phố An Lạc, để rồi tạo ra một hậu quả không thể cứu vấn được, cháu sai rồi”
Ngô Thành Nam ngoan ngoãn nhận lỗi, ông cụ cũng đã biết trước chuyện này rồi, nhìn chiếc chân bị thương của anh ta cũng không nỡ mắng.

“Biết sai là sau này dưỡng thương cho tốt, ông đã mời đến một vị chuyên gia, ngày mai sẽ lên phác đồ điều trị dựa trên tình hình cụ thể của cháu, cố gắng chữa trị vết thương càng sớm càng tốt để có thể trở lại bình thường”
Ngô Thành Nam gật đầu, tiếp tục nói: “Ông nội, thật ra cháu vẫn còn một chuyện không biết có nên nói hay không?”
“Cháu nói đi” Ông cụ nhìn thấy dáng vẻ thần bí của anh ta, lòng tò mò cũng bị khơi dậy.

Ngô Thành Nam vừa nhớ lại hiện trường vụ tai nạn xe lúc đó vừa nói: “Lúc cháu lên kế hoạch này, chắc chắn cũng biết chừng mực, cho dù có muốn gây ra tai nạn xe cháu cũng không thể để bản thân bị thương nghiêm trọng như vậy được, lúc cần phanh xe cháu cũng đã đạp phanh xe rồi”
Anh ta càng nói vẻ mặt càng tỏ ra nghỉ ngờ: “Cháu nhớ rất rõ cháu đã đạp phanh xe nhưng chiếc xe lại không dừng lại như cháu nghĩ, mắt thấy chiếc xe sắp đâm vào chiếc xe ở phía trước, cháu liền bẻ tay lái, đầu xe vừa mới di chuyển được một chút thì không biết vì sao mà lốp xe lại bị nổ, chiếc xe bị lật, cả người cháu bị kẹt trong xe…”
Sự việc phía sau anh ta cũng không còn nhớ rõ nữa, bởi vì khi ấy anh ta đã bị ngất đi rồi “Ý của cháu là..” Ông cụ nghiêm mặt lại, ánh mắt đầy suy tư.

Khuôn mặt Ngô Thành Nam khó coi, có chút tức giận, cắn răng nói: “Cháu nghỉ rằng có người đã động tay động chân vào xe của cháu”
Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn ông cụ: “Trước mắt cháu nghỉ ngờ hai người..”
Ngô Thành Nam nói được một nửa thì không nói nữa, ông cụ nhìn thấy bộ dạng do dự của anh ta, ánh mắt trùng xuống: “Cháu cứ nói tiếp đi, không sao đâu”

Nghe được lời của ông cụ, Ngô Thành Nam cũng không giấu diếm nữa mà trực tiếp nói ra nghi hoặc trong lòng: “Người thứ nhất chính là Hoắc Tùng Quân, ông cũng từng nói hẳn ta là một người có lòng hận thù sâu nặng, cháu suýt thì giết hẳn ta, với tính cách của hãn ta, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này, cho dù chúng ta có trả giá bao nhiêu đi nữa, hẳn ta cũng sẽ không hài lòng.

Vì vậy hẳn ta muốn lợi dụng chuyện này để dạy cho cháu một bài học”
Lông mày của ông cụ động đậy, những lời này cũng có rất có lý, theo như tính cách của Hoắc Tùng Quân, nói không chừng chuyện này thật sự do nó làm ra, chỉ là…
“Mặc dù nhà họ Ngô chúng ta không nói là được kiểm soát một cách chặt chế nhưng cũng rất ít người có thể vào nhà chúng ta, chưa kể đến có thể giở trò với chiếc xe”
“Phương diện này cháu cũng từng nghĩ qua rồi” Ngô Thành Nam gật đầu, nhìn ông cụ, ngập ngừng nói: “Vì vậy, vì vậy cháu mới có đối tượng tình nghỉ thứ hai”
Ông cụ nhìn vẻ mặt của anh ta, mí mắt chớp chớp.

Quả nhiên sau đó thì anh ta nói “Cháu nghi ngờ Trần Bách Nhã”
“không thể, điều này không thể nào.” Ông cụ lập tức lắc đầu, phủ nhận chuyện này.


Ánh mắt Ngô Thành Nam trở nên ảm đạm, Trần Bách Nhã quả nhiên là đứa cháu ngoại mà ông cụ yêu thương nhất.

Trước khi anh trở về nhà họ Ngô, nghe nói ông cụ đã bắt đầu dạy Trần Bách Nhã làm sao để quản lý công ty rồi, việc này chính là đang đào tạo người thừa kế.

Nếu như anh ta không trở về, nói không chừng ông cụ sẽ giao toàn bộ nhà họ Ngô cho người ngoài Trần Bách Nhã kia..


Bình luận

Truyện đang đọc