TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Gương mặt đẹp trai của Hoắc Tùng Quân căng chặt lại, sắc mặt âm trầm: “Sau này sẽ tính toán với cậu sau, bây giờ lập tức đi tìm Hiểu Nhã cho tôi.

Ở đây rất loạn, không thể để xảy ra chuyện gì được.”
Thần sắc Châu Hữu Thiên cũng nghiêm túc.

Đúng vậy, đây là quán bar, Lạc Hiểu Nhã còn uống say nữa, nếu như gặp phải người không hiểu biết, nói không chừng sẽ bị bắt nạt.

Nếu như bọn họ không đến kịp thì… Châu Hữu Thiên không dám nghĩ nữa.

Bây giờ cuối cùng anh ta cũng đã ý thức được tính quan trọng của chuyện này rồi, vô cùng hối hận: “Đều tại tôi, cô ấy uống say rồi, sao tôi có thể không trông chừng cô ấy chứ”.

“Đi tìm người trước đã” Hoắc Tùng Quân liếc anh ta, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một người mặt mũi tím bầm lao lên, ôm lấy chân anh, giọng nói đau khổ.

Tổng giám đốc Lưu ngẩng khuôn mặt dường như biến thành đầu lợn của mình, khóc vô cùng thảm thiết: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi biết sai rồi… là tôi không có mắt, tôi không biết Cô Lạc là người của cậu.

Tôi thật sự sai rồi”.

Ông ta nói rồi hít mũi, bắt đầu đổ nồi: “Hơn nữa, chuyện hôm nay cũng không phải là tôi chủ động, là do cái người tên Trương Tĩnh Như cùng công ty với Cô Lạc, hôm nay cô ta bàn chuyện làm ăn với tôi, vẫn luôn khen ngợi gương mặt xinh đẹp của Cô Lạc bên tại tôi.


Cậu cũng biết đấy, đàn ông mà, thích nên muốn làm cái gì đó.

Nói ra thì đều là lỗi của Trương Tĩnh Như kia, tôi cũng chỉ bị lợi dụng mà thôi, người tên Trương Tĩnh Như kia với có ác ý rất lớn với Cô Lạc”.

Tổng giám đốc Lưu nói vô cùng thành khẩn, đáng thương nhìn Hoắc Tùng Quân, hi vọng anh có thể tha cho mình.

Hoắc Tùng Quân nhíu mày.

Trương Tĩnh Như.

Tên này anh nhớ rồi.

Hoắc Tùng Quân nhíu mày, đá Tổng giám đốc Lưu ra, bây giờ Lạc Hiểu Nhã uống say rồi, còn không biết đang ở đâu, anh không muốn chậm trễ một phút nào.

“Tổng giám đốc Hoắc”
Trong phòng bao truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tổng giám đốc Lưu.

Châu Hữu Thiên nghe đến nỗi đầu ong ong, hỏi Hoắc Tùng Quân: “Tùng Quân, tên Tổng giám đốc Lưu này xử lý thế nào đây?”

Hoắc Tùng Quân không thèm liếc lấy một cái, trực tiếp lạnh lùng nói: “Tay nào của ông ta chạm vào Hiểu Nhã, thì đánh gãy tay đó cho tôi, coi như cho ông ta một bài học”
Châu Hữu Thiên hít sâu một hơi, Tùng Quân thật sự vẫn tàn nhẫn như thế mà.

Trong lòng anh ta cầu mong tiểu tiên nữ đừng xảy ra chuyện, nếu như Hoắc Tùng Quân tức giận, anh ta không hề chịu nổi đâu.

Sau khi quản lý quán bar nhận được lệnh, lập tức cử người đi tìm Lạc Hiểu Nhã, thậm chí còn mượn cớ tặng rượu, mà vào từng phòng bao để tìm Lạc Hiểu Nhã.

Loại chỗ như này, đều là che chấp các loại xấu xa, khi tặng rượu, cũng phát hiện rất nhiều phòng bao khó coi.

Trong lòng Châu Hữu Thiên càng áp lực hơn, cảm thấy khí tức của Hoắc Tùng Quân càng ngày càng thấp, đến mặt anh cũng không dám nhìn.

Tìm gần mười mấy phút, nhiều người như vậy, đều không tìm thấy Lạc Hiểu Nhã.

Hoắc Tùng Quân cũng bắt đầu cáu kỉnh, càng thêm lo lắng, anh nới lỏng cà vạt, trên trán lẩm tấm mồ hôi, ánh mắt âm u, nhìn vô cùng khó tiếp cận.

“Anh Hoắc, anh Hoắc, sẽ không sao đâu, tiểu tiên nữ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Mấy phòng bao này chúng ta đều đã tìm hết rồi, không có bóng hình của cô ấy”
Bây giờ Châu Hữu Thiên cũng không dám gọi Tùng Quân nữa, bọn họ lớn lên với nhau, Hoắc Tùng Quân là người ưu tú nhất được nhóm bọn họ công nhận, bao nhiều năm nay anh ta đã nhìn thấy đủ loại dáng vẻ của Hoắc Tùng Quân.

Nhưng vẫn bị dáng vẻ bây giờ của anh dọa sợ.

Mắt Hoắc Tùng Quân đỏ bừng nhìn Châu Hữu Thiên, bây giờ anh quả thật rất lo lắng cho Lạc Hiểu Nhã, cũng biết mình không thể tức giận Châu Hữu Thiên..


Bình luận

Truyện đang đọc