TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



“Tổng giám đốc Hoắc, vừa hỏi bảo vệ ở cửa, không nhìn thấy cô Lạc Hiếu Nhã rời đi.

Cô ấy vẫn còn ở hội trường này”
Triệu Khôi Vĩ đi theo phía sau Hoắc Tùng Quân, đem những gì điều tra được báo cáo lại cho anh, Diện mạo của Lạc Hiếu Nhã rất dễ thấy, trong khoảng thời gian này, rất ít người ra vào, nếu cô ấy đi ra ngoài, chẳng lẽ bảo vệ lại không chú ý.

Hoắc Tùng Quân vẻ mặt bình tĩnh, đi vào tầng hầm của hội trường.

“Theo quan sát bên ngoài, bọn họ chính là biến mất trong này” Triệu Khôi Vĩ nói.

Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Chia nhau ra đi tìm, Hiếu Nhã nhất định bị nhốt trong tầng hầm này”
Bây giờ dù biết Hiếu Nhã không có rời khỏi tòa nhà, cho dù có định vị cũng không có biện pháp để xác định chuẩn vị trí của cô ở đầu.

Nhưng trực giác của Hoắc Tùng Quân rất mãnh liệt, Lạc Hiếu Nhã nhất định ở tầng hầm.

Hai người vừa tách nhau ra, Hoắc Tùng Quân tìm ngay gần đó, vừa đi vừa gọi tên Lạc Hiếu Nhã.


Nhưng đều không nghe thấy tiếng trả lời.

Hoắc Tùng Quân tìm thấy một chỗ, có điều nơi này rất hẻo lánh, khắp nơi đều là bụi, hô tên Lạc Hiếu Nhã vài lần nhưng không ai lên tiếng trả lời, đang chuẩn bị rời đi, phát hiện có gì đó không ổn.

Trên mặt đất khắp nơi đều có bụi bẩn, tuy nhiên có vài chỗ lại sạch sẽ, còn có dấu vết bị lôi, kéo, có dấu chân lộn xộn.

Ánh mắt Hoắc Tùng Quân sắc lẹm.

Lạc Hiếu Nhã nhất định đang ở gần đây.

Nơi này đèn đóm rất ít, có phần u ám, chỉ sợ những người bắt cóc Lạc Hiếu Nhã cũng không để ý, bọn họ đã để lại dấu vết trên lớp bụi.

Nếu không phải Hoắc Tùng Quân liếc mắt trông thấy thì đã sớm bỏ qua rồi.

“Hiếu Nhã, Lạc Hiếu Nhã”
Anh hô tên Lạc Hiếu Nhã, tìm kiếm xung quanh, rất nhanh tìm thấy một căn phòng nhỏ, trên đó còn đánh dấu, là dấu vết cũ, chắc hẳn đây là một căn phòng bị bỏ hoang.

Cửa bị khóa rồi.

Một căn phòng bỏ hoang thì sao lại phải khóa kín như vậy, hơn nữa ổ khóa này nhìn cũng rất mới.

Xem ra, Hiếu Nhã chắc đang bị nhốt bên trong, gần như vậy lại không nghe thấy tiếng của anh.

Tim của Hoắc Tùng Quân khẽ nhói, mạnh mẽ đạp cửa căn phòng bỏ hoang đó: “Hiếu Nhã, em có nghe thấy tiếng anh không? Nếu có thể nghe thấy sao không trả lời, Hiếu Nhã”
Anh vẻ mặt rất căng thẳng, lại đạp mạnh vào cánh cửa, âm thanh phát ra “Rầm rầm” rất lớn.


Triệu Khôi Vĩ nghe thấy tiếng động liền chạy lại, nhìn bộ dạng sốt ruột của Hoắc Tùng Quân liền hoảng hốt: “Anh Hoắc”
“Lạc Hiếu Nhã đang ở bên trong, cửa bị khóa rồi”
Hoắc Tùng Quân nói ngắn gọn một câu, lại tiếp tục phá cửa.

Triệu Khôi Vĩ lo lắng, nói: “Tôi đi tìm người mở cửa”
Nói xong liền chạy vội đi.

Hoắc Tùng Quân không chờ anh ấy nữa, lại tiếp tục đạp cửa.

Anh hiện tại không biết Lạc Hiếu Nhã gặp chuyện gì, cũng rất sợ cô gặp chuyện gì ngoài ý muốn.

Trong lòng căng thẳng cực độ, nghiến răng nghiến lợi đạp mạnh vào cánh cửa.

“Hiếu Nhã, Lạc Hiếu Nhã”
Một cú đá mạnh vào cửa, kèm theo tiếng hộ to của Hoắc Tùng Quân truyền vào.

Lạc Hiếu Nhã mơ màng mở to mắt, cảm giác đau nhức ở sau gáy, trước mắt nhìn thấy cái gì cũng là màu đen.

“Hiếu Nhã, Hiếu Nhã”
Tiếng của Hoắc Tùng Quân nghẹn ngào, từng chút từng chút thốt lên.


Lạc Hiếu Nhã rốt cuộc cũng tỉnh lại: “Hoắc Tùng Quân”
Âm thanh yếu ớt lẫn với tiếng đạp cửa.

Tại của Hoắc Tùng Quân rất nhạy bén,nghe thấy tiếng cô liền vội vàng ngừng lại, cả người áp sát vào cánh cửa.

“Hiếu Nhã, em có bị thương không?
Giọng nói của anh thâm trầm mang theo chút run rẩy, đầy sự lo lắng.

Lạc Hiếu Nhã đỡ lấy trán, đứng dậy, đi về phía cửa, hai mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn lại: “Em không sao, em vừa bị người ta đánh ngất đi.

Cuộc thi, cuộc thi đến đâu rồi?”
“Em yên tâm, phần sau của trận đấu vừa mới bắt đầu không lâu, vẫn còn kịp”
Hoắc Tùng Quân vội vàng trấn an cảm xúc của cô..


Bình luận

Truyện đang đọc