TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Nghe những lời này, An Bích Hà vô cùng thất vọng.

Cô ta đã sống ở căn nhà này từ khi mới sinh ra, ở nơi đây còn có rất nhiều thứ cô ta vô cùng yêu thích.

Cô ta thực sự không nỡ rời khỏi căn nhà này và bỏ lại rất nhiều đồ đạc như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt luyến tiếc của An Bích Hà, mẹ An thở dài và nhỏ giọng nói: “Mẹ đã bán hết những thứ có giá trị để trả nợ ¡ rồi.

Bây giờ phần lớn những thứ còn lại đây đều chẳng đắt tiền mấy đâu.

Chúng ta chỉ cần mang theo những thứ quan trọng, chỉ cần có tiền là có thể mua lại được, đâu có gì phải tiếc nuối nữa”
Nghe mẹ An nói vậy thì An Bích Hà mới ra quyết tâm.

Cô ta cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên ngẩng đầu lên và nói: “Mẹ, sau khi chúng ta theo cảnh sát về đồn cảnh sát, con muốn xin gặp bi “Thăm ông ta làm gì, ông ta hại chúng ta ra nông nỗi này.


còn chưa đủ tệ hay sao?” Mẹ An nhíu mày, ánh mắt của bà ta tràn đầy chán ghét và căm giận khi nghĩ đến An Vu Khang.

Mặt mũi của An Bích Hà vô cùng ủ dột: “Bố cố ý nói ra điều này, e rằng là chủ ý muốn khiến mẹ con chúng ta phải sống khổ sở ở bên ngoài.

Bây giờ điều con lo lắng nhất là ông ta sẽ tiết lộ chuyện con lái xe khi say rượu, đến lúc đó con chắc chắn sẽ phải ngồi tù vài tháng, con sợ là bên “Khinh Hà” sẽ không đợi nổi”
Vốn dĩ là cô ta không muốn vào tù, nghe nói ở trong tù khủng khiếp lắm, ai mà biết mấy tù nhân nữ ở trong nhà lao sẽ làm gì cô ta.

Nghĩ đến đó, An Bích Hà vô cùng hoảng sợ.

“Con nhất định phải thuyết phục bố, để ông ta không thể bán đứng con.”
Mẹ An nghe An Bích Hà nói thì bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, bà ta bình tĩnh gật đầu: “Ông ta thực sự là nhân tố bất định lớn nhất”
Hai người họ nói về An Vu Khang với thái độ không hề có tình cảm gì cả, giống như đây không phải là chồng và bố của họ vậy, cảm giác như hai người họ đang nói đến một người nào đó xa lạ chẳng hề có quan hệ máu mủ gì, thậm chỉ còn giống như là đang nói về kẻ thù.

“Ra đây đi An Bích Hà! Không phải ngày thường cô kiêu căng lắm sao? Sao bây giờ lại giống như con rùa rụt cổ vậy hả?
Cô cũng cảm thấy nhà họ An của mấy người làm ra biết bao.


nhiêu chuyện vô liêm sỉ nên bây giờ nhục nhã không còn mặt mũi ra gặp chúng tôi, có phải không?”
“Con đàn bà chết tiệt kia, đợi bọn tao vào được bên trong rồi thì nhất định sẽ xử đẹp mày luôn!”
“Có ngon thì trốn chui trốn nhủi cả đời đi nhé, vĩnh viễn đừng có ra ngoài nữa!”
An Bích Hà nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía cửa, nếu là trước kia thì những người này đều luôn miệng nịnh nọt và tâng bốc cô ta, làm sao bọn họ dám lớn tiếng với cô như vậy.

“Hổ rơi vào chỗ bình địa, đến chó cũng có thể bắt nạt được.

Mấy người cứ chờ đó, thua keo này bày keo khác, đợi tôi trở lại như ngày xưa rồi, tôi sẽ cho mấy người biết thế nào là lễ độ!”
Khi cô ta nói những lời này đều đang cẩn thận lắng nghe động tĩnh của những người đó, để phân biệt là ai đang nói gì, rồi ghim từng người, từng người một ở trong lòng và đợi sau này trả thù.

“Mẹ, sao cảnh sát vân chưa tới đây?”
Nghe tiếng mắng chửi bên ngoài, tâm trạng của An Bích Hà càng thêm cáu kỉnh, cô ta sợ mình không nhịn được sẽ xông thẳng ra ngoài và giết chết đám người chết dẫm đó.

“Sắp tới rồi, đừng sốt ruột” Mẹ An vội vàng an ủi An Bích Hà, bà ta cũng tập trung nghe ngóng động tĩnh ở ngoài cửa.

Đồn cảnh sát gần nhất cách nhà họ An hơn hai mươi phút, từ lúc gọi điện thoại tới giờ cũng khá lâu rồi, chắc cảnh sát cũng sắp tới.

Quả nhiên không bao lâu sau thì có một tiếng còi ngoài cửa.

“Khốn nạn, bọn họ gọi cảnh sát rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc