TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Lúc Lâm Bách Châu nhìn thấy cuộc gọi sau cùng bị tắt máy, cả lòng đều lạnh lẽo, anh ta có thể tưởng tượng được, Hiểu Nhã lúc đó đã tuyệt vọng đến mức nào.

Hai người đánh đến không rời ra được, Lâm Bách Vĩ nhìn người giúp việc đang ngày ra ở bên cạnh, quát: “Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau tách hai người bọn họ ra”
Người giúp việc vội vàng chạy qua giúp đỡ, cùng với Lâm Bách Vĩ, đẩy hai người bọn họ ra.

Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Châu đều thở hổn hển, trên mặt hai người dù ít dù nhiều đều có vết thương, chỗ xanh chỗ tím, đều hiện hết ở trên mặt.

Lâm Bách Vĩ nhìn đến mức cảm thấy mặt mình cũng đau, hai người này hận đối phương đến mức nào chứ.

“Anh, bạn của anh anh tự mình xử lý, sau này em không muốn gặp lại anh ta nữa” Lâm Bách Châu lạnh lùng liếc Hoắc Tùng Quân một cái, cuối cùng trừng mắt liếc Hoắc Tùng Quân một cái, đang chuẩn bị đi lên tầng, đột nhiên vạt áo bị người kéo lại.


Quay đầu vừa nhìn, là Hoắc Tùng Quân.

Ngón tay anh nắm chặt lấy vạt áo của Lâm Bách Châu, dùng sức đến mức khớp tay trắng xanh, mái tóc đen sau khi trải qua trận đánh nhau vừa rồi, đã tán loạn, che mất đôi mắt lạnh lùng của anh.

“Lâm Bách Châu… Tôi xin anh, cho tôi biết Hiểu Nhã ở đâu, tôi… tôi cầu xin anh!” Hoắc Tùng Quân vậy mà lại dùng từ “cầu xin”, mọi người ở đó đều ngây ra.

Lâm Bách Vĩ lại càng không thể tin, Hoắc Tùng Quân người này từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, sống rất kiêu ngạo tùy ý, chưa từng như này bao giờ, cúi đầu, tư thế hèn mọn dùng đến chữ “cầu xin”.

Hoắc Tùng Quân như vậy, khiến Lâm Bách Vĩ cảm thấy có vài phần đáng thương.

“Bách Châu, em… hay là em nói cho cậu ấy biết đi.”
“Không thể được!” Lâm Bách Châu mạnh mẽ kéo vạt áo ra: “Quả xấu mà anh tự trồng, thì phải tự mình chịu đựng, năm đó cũng có người cầu xin anh, nhưng anh lại hết lần này đến lần khác cúp máy của cô ấy, đánh gãy con đường cầu sự sống của cô ấy”.

Nói xong, không để ý đến anh ấy nữa, trực tiếp đi lên tầng.

Lâm Bách Vĩ nhìn bóng lưng của em trai mình, thở dài một hơi.

Người em trai này của anh ta từ nhỏ đã rất ngoan, nhìn thì có vẻ dịu dàng hòa thuận, nhưng thực ra tính cách rất cứng đầu, cứng đầu tới mức có chút cố chấp, chuyện mà anh ta đã nhận định, không ai có thể ép anh ta được.


“Tùng Quân, tớ đưa cậu về vậy… chuyện của Lạc Hiểu Nhã, tớ sẽ tìm cách moi từ miệng của Bách Châu ra…”
“Không cần!” Hoắc Tùng Quân đẩy cậu ta ra, đứng thẳng eo, ánh mắt âm trầm, ngoài vài vết thâm tím ở trên khuôn mặt đẹp trai ra, anh ấy đã khôi phục lại dáng vẻ lúc bình thường.

“Tớ đi trước đây, chuyện ngày hôm nay, thực xin lỗi” Nói xong bước lớn đi ra ngoài, Lâm Bách Vĩ sợ anh ấy xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy theo.

“Tùng Quân, vẫn là để tớ đưa cậu về đi, cậu uống rượu rồi.”
Lúc đi đến cửa lớn, Hoắc Tùng Quân đột nhiên dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Lâm Bách Vĩ một cái, trong mắt có đám sương mờ không thể tiêu tan, âm trầm, nhìn đến mức khiến người ta hoảng sợ.

“Tùng Quân, cậu không sao chứ!” Lâm Bách Vĩ cẩn thận rụt rè hỏi.

Hoắc Tùng Quân lắc đầu: “Bách Vĩ, tớ chỉ đột nhiên thấy lời của Lâm Bách Châu nói không sai, tất cả việc này đều là báo ứng của tớ”.

“Sao cậu có thể nói thế, Bách Châu chỉ là tức giận quá mức, cậu cũng biết em ấy chữa mắt cho Lạc Hiểu Nhã lâu như vậy, cho nên biết cô ấy xảy ra chuyện, mới tức giận như thế.”

“Không, cậu không biết” Giọng của Hoắc Tùng Quận bình tĩnh, nhìn đám mây đen ở trên bầu trời: “Một năm trước, tớ quả thực rất máu lạnh.

Hiểu Nhã khóc cầu xin tớ, nói có người muốn giết cô ấy, cô ấy khó khăn lắm mới thoát ra được, gọi điện thoại cầu cứu tớ.

Cô ấy biết hôm ấy tớ đính hôn, thậm chí còn yêu cầu tớ tự mình đi, chỉ muốn bảo tớ gọi điện thoại cho cảnh sát giúp cô ấy, cô ấy nói cô ấy chỉ biết số điện thoại của một mình tớ..”.

Lâm Bách Vĩ trầm mặc, nghe anh ấy tiếp tục nói.

“Nhưng tớ tưởng cô ấy đang lừa tớ, tớ không kiên nhẫn bèn từ chối cô ấy, thậm chí còn trách móc cô ấy, tớ hết lần này đến lần khác cúp máy của cô ấy, rõ ràng tớ chít cần dặn dò Triệu Khôi Vĩ một chút, tớ chỉ cần một cuộc điện thoại, tớ đã có thể cứu cô ấy…”
Anh ấy nói đến đây thì dừng lại, cúi đầu xuống, giọng khàn đặc: “Bây giờ thời thể thay đổi, báo ứng của tớ đến rồi”..


Bình luận

Truyện đang đọc