TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



“Ở chung?”
Lạc Hiếu Nhã hô lên một tiếng, vội vàng lắc đầu: “Không được không được, quá nhanh rồi.

Chúng ta vừa mới quen nhau, em cảm thấy tiến triển có chút quá nhanh”
Giọng nói vừa rơi xuống, thấy khóe miệng Hoắc Tùng Quân mỉm cười, giọng nói trầm thấp mang theo từ tính: “Em đang nghĩ lung tung cái gì vậy?
Anh cũng không nói em và anh ngủ chung một giường, trong nhà có mấy phòng, em thích ở phòng nào cũng được, hay là, em muốn chung một phòng với anh?”
Mặt Lạc Hiếu Nhã đột nhiên đỏ bừng: “Lưu… lưu manh”
“Rõ ràng là em dở trò lưu manh với anh, tự em nghĩ đến việc không nên nghĩ mà”
Câu nói này khiến mặt Lạc Hiếu Nhã càng đỏ hơn, đôi mắt hoa đào ngấn nước của cô trừng Hoắc Tùng Quân, hừ nói: “Em vẫn cảm thấy quá nhanh, đợi quan hệ ổn định rồi tính tiếp đi.

Đã rất muộn rồi, em phải đi ngủ.”

Thấy cô chuẩn bị chui vào trong chăn, Hoắc Tùng Quân dặn dò một tiếng: “Nhớ sấy khô tóc rồi hãy ngủ”
“Biết rồi biết rồi”
Lạc Hiếu Nhã cảm thấy trong lòng ấm áp, nghe thấy sau đó Hoắc Tùng Quân đột nhiên nói: “Nếu như em ở cùng anh, thì không cần em tự mình động tay, có anh ở bên cạnh hầu hạ, nghe vậy không động lòng sao?”
Động tác của Lạc Hiếu Nhã dừng lại, người này thật sự chưa chết tâm sao?
Sau khi cô cúp video, đang chuẩn bị xuống giường sấy tóc, nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa, nhìn thấy Sở Minh Nguyệt đang ôm gối đứng ở ngoài cửa.

“Hiếu Nhã, tối nay tớ có thể ngủ cùng cậu không?”
Lạc Hiếu Nhã ngẩn ra, vội vàng để Sở Minh Nguyệt đi vào: “Được chứ.

Cậu lên giường trước đi, tớ đi sấy tóc, Hoắc Tùng Quân bảo tớ sấy khô tóc rồi hãy đi ngủ”
Khi cô nói câu cuối, mặc dù giọng điệu không tình nguyện, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy hạnh phúc.

Sở Minh Nguyệt nhìn nụ cười của cô, đột nhiên nhớ đến nụ cười đó của Châu Hữu Thiên, trong lòng khẽ chấn động một chút.

Nếu như yêu đương với người đàn ông này, chắc cũng được đúng không.

Lạc Hiếu Nhã sấy khô tóc đi vào, nhìn thấy Sở Minh Nguyệt đã chui vào trong chăn rồi.

Cô ấy vén chăn lên, vỗ giường nói với Lạc Hiếu Nhã: “Lên đi, mặc đồ ngủ ở bên ngoài sẽ lạnh”
Lạc Hiếu Nhã cười chạy đến, vui vào trong chăn, ôm cơ thể thơm tho của Sở Minh Nguyệt, thở dài: “Minh Nguyệt thật tốt, nếu như tớ là đàn ông, tớ sẽ lấy cậu”

Sở Minh Nguyệt cười khúc khích một tiếng, nhéo khuôn mặt nhỏ của Lạc Hiếu Nhã, do dự một lát, đột nhiên nói: “Hiếu Nhã, mấy người bạn của Hoắc Tùng Quân, cậu có thân không?”
Lạc Hiếu Nhã nhắm mắt lắc đầu: “Đều không thân, chỉ gặp qua vài lần thôi.

Lâm Bách Vĩ là anh trai ruột của Lâm Bách Châu, lúc trước đã gặp ở bữa tiệc”.

“Châu Hữu Thiên kia thì sao?” Sở Minh Nguyệt giả vờ không quan tâm hỏi.

Lạc Hiếu Nhã trả lời: “Cậu có nhớ chuyện bác trước tớ ở quán bar bị người của công ty hại, suýt chút nữa bị người ta ức hiếp không?”
Nhớ”
Sở Minh Nguyệt gật đầu: “Chuyện này có liên quan đến Châu Hữu Thiên sao?”
“Lúc đó người dẫn người đến cứu tớ chính là anh ta.”
Lạc Hiếu Nhã nói xong, mắt Sở Minh Nguyệt sáng lên, trong lòng khẽ động: “Xem ra người này rất được”
“Nhân phẩm chắc không có vấn đề gì, dù sao cũng là bạn của Hoắc Tùng Quân, chắc không phải là người xấu” Lạc Hiếu Nhã nói, đột nhiên mở mắt, híp mắt nhìn Sở Minh Nguyệt.


Sở Minh Nguyệt bị cô nhìn bằng ánh mắt như vậy thì có chút không được tự nhiên: “Sao… sao lại nhìn tớ như vậy chứ?”.

“Hình như cậu có chút quan tâm đến Châu Hữu Thiên.

Sao vậy? Cậu nhìn trúng anh ta sao?”
Sở Minh Nguyệt nghe thấy vậy, đột nhiên dựng lông, vội vàng nói: “Không có, tớ chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
“Ồ, là tùy tiện hỏi thôi sao?”
Giọng nói của Lạc Hiếu Nhã hiểu ra, âm cuối còn kéo rất dài, đột nhiên thở dài: “Tớ còn nghĩ, nếu như cậu có hứng thú với Châu Hữu Thiên, ngày mai tớ có thể tìm Hoắc Tùng Quân hỏi cho cậu, xem xem anh ta đã có bạn gái chưa.

Nếu như cậu không có hứng thú với anh ta, vậy thì thôi Động tác của Sở Minh Nguyệt khựng lại, mặt khẽ đỏ, dưới lớp chăn bông ôm lấy Lạc Hiếu Nhã, giọng nói nhẹ nhàng, có chút xấu hổ: “Vậy… vậy cậu vẫn nên hỏi giúp tớ một chút đi”.


Bình luận

Truyện đang đọc