TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Hoắc Tùng Quân cười cười, cầm lấy chai nước, uống một hơi.

Lạc Hiểu Nhã lúc này mới cầm chai nước uống một ngụm, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy em hái một ít mơ, đã ăn thử rồi, thấy nó rất chua, vừa chua vừa chát, căn bản là không thể ăn nổi”
Thế nhưng, Hoắc Tùng Quân vì không muốn lãng phí ý tốt của Lạc Hiểu Nhã, kiên trì ăn liên tục mấy quả liền.

Hoắc Tùng Quân nhận một chiếc khăn ướt từ tay của Triệu Khôi Vĩ, cẩn thận lau sạch gò má và ngón tay của Lạc Hiểu Nhã, nghe thấy vậy thì cười nói: “Chua sao? Anh lại cảm thấy mấy quả này ngọt vô cùng”
Hiểu Nhã đã cực khổ đi hái quả về, nếu như có chua, đối với anh đều vô cùng ngọt.

| Lạc Hiểu Nhã thấy Hoắc Tùng Quân đang vô cùng tỉ mỉ lau ngón tay cho mình, nhìn chằm chằm anh, càng nhìn cô càng cảm thấy thích, Hai người anh một miếng, tôi một miếng, rất nhanh đã ăn hết hơn nửa chiếc bánh mì kia, cũng cảm thấy đỡ đói hơn rất nhiều.


“Chúng ta rời khỏi nơi này thôi, ông nội con vẫn còn đang ở phía trên chờ đấy.” Mẹ Hoắc thấy hai người đã khá hơn, lên tiếng nhắc nhở.

Hoắc Tùng Quân nắm chặt tay Lạc Hiểu Nhã, gật đầu: “Vâng!”
Ông nội Hoắc ở phía trên chờ, không nói một lời, xung quanh cũng trở nên vô cùng yên tĩnh, không người nào dám lên tiếng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua làm lay động đám lá.

Lúc này, dưới vách núi truyền đến tiếng động lớn, ồn ào, ánh mắt của ông nội Hoắc sáng lên, vội vã nhờ chủ Lưu đỡ mình lên: “Có phải là Tùng Quân và Hiểu Nhã đã trở về không?”
Chú Lưu nghe thấy tiếng cười nói của mẹ Hoắc, cười lên một tiếng: “Dạ đúng, bọn họ đã trở về, tất cả đều bình an trở về.”
Bầu không khí lập tức trở nên nhộn nhịp hơn.

Ông nội Hoắc được chú Lưu để đi đến gần, đúng lúc nhìn thấy Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã đi đến, vội bước nhanh tới, kéo bọn họ đến, kiểm tra trước sau một lượt.

Trên miệng ông nội Hoắc vẫn còn đang kích động, lẩm nhầm: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi”
Đừng có tưởng rằng ông nội Hoắc vừa rồi bình tĩnh như thế, nhưng thật ra trong lòng ông nội lại vô cùng căng thẳng.

Dù sao, Hoắc Tùng Quân cũng là cháu trai đầy tự hào và là đứa cháu mà ông nội Hoắc yêu quý nhất, là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Hoắc, hơn nữa, Lạc Hiểu Nhã cũng là đứa trẻ mà ông nội Hoắc vô cùng yêu mến.

Ông nội Hoắc thật sự rất sợ sẽ có chuyện gì đó không tốt xảy ra với cả hai người.


Ông nội Hoắc viền mắt hơn đồi, môi vẫn run rẩy, vẫn luôn lặp lại những lời vừa rồi.

Hoắc Tùng Quân cùng với Lạc Hiểu Nhã, mỗi người một bên đỡ lấy ông nội Hoắc, cười vô cùng thoải mái: “Ông nội, chúng cháu đã trở về rồi”.

Ông nội Hoắc lại nhìn bọn họ thêm một lượt, cuối cùng ánh mắt ông vẫn dán chặt lên vết thương trên trán của Hoắc Tùng Quân, ánh mắt trầm xuống.

“Là do Ngô Thành Nam và An Bích Hà làm phải không?”
Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Dạ phải, lúc nãy bọn họ cũng đã ở dưới tìm chúng cháu, suýt chút nữa bọn cháu đã bị phát hiện”
Hơn nữa bọn họ còn mang theo súng, chính là muốn chạy đến giết người diệt khẩu” Lạc Hiểu Nhã lấy ra chiếc máy ghi âm, đưa đoạn ghi âm do chính mình ghi lại cho ông nội Hoắc nghe.

Đoạn ghi âm này là cuộc nói chuyện của An Bích Hà và Ngô Thành Nam lúc ở trước cửa hang động.


Hoắc Tùng Quân kinh ngạc nhìn Lạc Hiểu Nhã: “Em ghi âm nó vào lúc nào vậy?”
Lạc Hiểu Nhã nhìn anh một cái, ngượng ngùng nói: “Lúc đó em vô cùng căng thẳng, vậy nên đã sờ vào trong túi tìm chiếc máy ghi âm này”.

Lạc Hiểu Nhã lúc đầu đi ra ngoài chính là muốn đi tìm bà cụ Lạc và cho con nhà họ Lạc, cô muốn từ trong miệng bọn họ moi ra được một ít thông tin, cho nên đã chuẩn bị máy ghi âm từ trước.

Kết quả lại không ngờ được rằng không thể phát huy tác dụng ở chuyện kia, nhưng trong việc này thì nó lại có công rất lớn.

Ông nội Hoắc VỖ VỖ cánh tay của cô, cười to vài tiếng: “Tốt quá rồi, có thêm cái này, thì bằng chứng sẽ vô cùng đầy đủ.”.


Bình luận

Truyện đang đọc