TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Cô ta không nói thẳng ra là trong giới quyền quý của thành phố An Lạc có nhà họ Lạc, Lạc Hiểu Nhã hoàn toàn không có bối cảnh gì cả, bạn bè mà cô ta quen biết sao có thể cứu được cô ta từ trong tay của Tổng giám đốc Lưu chứ.

Trương Tĩnh Như suy nghĩ, có lẽ là Lạc Hiểu Nhã nhân lúc Tổng giám đốc Lưu không chú ý, lẻn ra ngoài, cũng không biết Tổng giám đốc Lưu có tức giận lây sang mình không.

Lạc Hiểu Nhã quả thật do dự, không biết có nên nói tên Châu Hữu Thiện ra không, vào khoảnh khắc cô ta do dự, bị đám đồng nghiệp nhìn thấy, còn cho rằng lời nói dối của cô bị chọc thủng, ánh mắt nhìn cô đều không đúng.

Trương Tĩnh Như càng kiêu ngạo: “Lạc Hiểu Nhã, hôm nay cô xin lỗi tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này”
Lạc Hiểu Nhã nhìn dáng vẻ đắc ý của cô ta, khóe môi lạnh lùng nhếch lên: “Đừng có đưa ra kết luận sớm như vậy.

Mặc dù không xác định được có thể nói thân phận của người bạn đó ra không, có điều Tổng giám đốc Lưu đó bị người ta đánh cho một trận, bây giờ e rằng đang ở nhà dưỡng thương”
Vừa nói cô vừa vén tay áo lên, để lộ ra cánh tay trắng nõn mềm mại, trên cổ tay còn có một vòng dâu tay bầm tím: “Những thứ này đều là khi Tổng giám đốc Lưu bắt tay tôi lưu lại, cũng có thể coi như là chứng cứ đúng không?”
Làn da Lạc Hiểu Nhã mỏng manh, mềm mại, rất dễ để lại dấu vết, hôm qua Tổng giám đốc Lưu dùng sức mạnh như vậy, động tác thô bạo, để lại vết rất nặng, thoạt nhìn rất nghiêm trọng.


“Đây, vết thương này cũng có thể là cô tự mình làm ra, muốn giá họa cho tôi” Trương Tĩnh Như vắt óc suy nghĩ lời nói biện Lạc, trong đầu đều là lời nói Lạc Hiểu Nhã vừa nói, chuyện Tổng giám đốc Lưu bị đánh.

Đơn hàng tối qua nhất định là hỏng rồi, tiền đến tay còn bị bay đi mất.

Trương Tĩnh Như vô cùng đau lòng, nhìn mặt Lạc Hiểu Nhã, trong lòng càng tức giận hơn.

Hôm nay cô ta nhất định phải đuổi Lạc Hiểu Nhã ra khỏi công ty, chuyện tối qua cô đã biết rồi, e rằng sẽ không bỏ qua cho mình, vì để tránh rắc rối sau này, đuổi cô đi thì tốt hơn.

Trương Tĩnh Như ổn định lại cảm xúc, lúc này mới lên tiếng: “Hôm qua bụng tôi không thoải mái, thấy cô đưa tài liệu đến, mới muốn nhờ cô một chút.

Có lẽ là thời gian tôi đi vệ sinh quá lâu, đến khi tôi trở về phòng bao thì đã không thấy cô và Tổng giám đốc Lưu đâu nữa rồi, bên trong là một mớ hỗn độn”.

Cô ta nuốt nước bọt, nhìn Lạc Hiểu Nhã, ánh mắt nghi ngờ: “Tôi không biết cô và Tổng giám đốc Lưu xảy ra chuyện gì, có phải thật sự như cô nói không, Tổng giám đốc Lưu cưỡng ép cô.

Có điều trong lòng tôi cũng nghi ngờ.

Lạc Hiểu Nhã, chúng ta đều biết Tổng giám đốc Lưu có tiền có thế, nhưng cô không tiền không thể chỉ là một nhà thiết kế nhỏ, có phải cô làm gì quá đáng với Tổng giám đốc Lưu, không cẩn thận khiến Tổng giám đốc Lưu tức giận, làm hỏng đơn hàng, mới nghĩ ra mọi chuyện để đổ cho tôi?”
Lời này vừa nói ra, văn phòng lại náo động lên.

Đặc biệt là Phương Ly, ánh mắt cao hứng, nhưng biểu tình lại không đồng ý nhìn Lạc Hiểu Nhã: “Hiểu Nhã, thân là phụ nữ thì không thể phù phiếm như vậy, sao có thể vì tiền mà đi làm cái loại chuyện như vậy được chứ? Tôi biết cô xinh đẹp, cũng rất có tự tin với dung ngoại của mình, nhưng không phải người đàn ông nào cũng thích như vậy.


Cô nên ổn định lại mình, chăm chỉ, cố gắng làm việc đi”.

Trương Tĩnh Như để cô ta nói xong, mới vội vàng giải thích: “Tôi chỉ suy đoán như vậy thôi, mọi người đừng hiểu nhầm.

Rốt cuộc tổi qua xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn nên làm cho rõ ràng”
Phương Ly và một số nhân viên của Trương Tĩnh Như bắt đầu bảo vệ cô ta: “Giám đốc Trường, tôi cảm thấy phân tích của cô rất đúng.

Đơn hàng hơn mười lăm tỷ đấy, cứ thế mà bị cô ta làm hỏng, cũng chẳng trách cô ta lại hoảng sợ như vậy, gấp gáp muốn đổ chuyện này lên đầu cô.”
Lạc Hiểu Nhã nhìn bọn họ một hát một hò, lật ngược trắng đen, cúi đầu, khóe miệng nhếch lên tia cười lạnh.

“Vốn dĩ tôi chỉ muốn cô cho tôi một lời giải thích, nhưng tôi không ngờ cô lại hết nước bẩn lên người tôi”
Sắc mặt cô bình tĩnh, lấy điện thoại từ trong túi ra: “Nếu đã như vậy, chúng ta báo cảnh sát đi.”
Từ “báo cảnh sát” vừa mới nói ra, văn phòng đột nhiên loạn lên.


“Làm gì phải báo cảnh sát chứ? Nếu như cảnh sát đến, người ngoài hiểu nhầm, sẽ tạo ảnh hưởng không tốt cho công ty chúng ta đâu”
“Tôi cũng không đồng ý báo cảnh sát, có hiểu lầm gì thì giải quyết rõ ràng là được rồi, báo cảnh sát làm gì chứ?”.

Ánh mắt Lạc Hiểu Nhã lạnh lùng, trừng người nói chuyện: “Chuyện này không xảy ra trên người các người, tất nhiên các người không để ý rồi.

Nhưng bây giờ chậu nước bẩn này lại đổ lên đầu tôi, tôi nhất định phải tự rửa sạch loại tội danh bẩn thỉu này cho mình.

Nếu đã không giải thích rõ ràng, còn bị Giám đốc Trương vụ không như vậy, tôi chỉ có thể cầm lấy vũ khí pháp luật để bảo vệ mình thôi.”
Bị ánh mắt hoa đào của cô nhìn thẳng như vậy, người nói chuyện cũng đều xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nói gì nữa.

“Cãi nhau cái gì vậy?” Lúc này, giọng nói của Trần Thanh Minh đột nhiên vang lên, mang theo uy nghiêm..


Bình luận

Truyện đang đọc