TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Lạc Hiểu Nhã siết ngón tay, cô cắn chặt môi dưới, một lúc lâu sau mới thì thầm: “Cảm ơn… nhưng bây giờ tôi đã về rồi, sau này không cần phiền anh nữa”
Hoắc Tùng Quân cau mày, cảm thấy rất khó chịu, Lạc Hiểu Nhã và anh quá xa cách, quá lạ lẫm.

Anh muốn nói rằng không hề phiền phức, không phiền phức chút nào, nhưng lại sợ mình quá nhiệt tình làm cho Lạc Hiểu Nhã sợ hãi bỏ chạy, nên chỉ có thể im lặng, không nói một lời.

Có vẻ như sau này phải cố gắng hơn nữa, phấn đấu để đường hoàng đến nghĩa trang thắp hương danh chính ngôn thuận.

Lạc Hiểu Nhã thấy anh không nói, còn tưởng im lặng là ngầm đồng ý, cô thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Tùng Quân đã từng khiến cô thất vọng, nhưng cô cũng nợ anh rất nhiều.

Nếu Hoắc Tùng Quân cứ giúp cô mãi thì cô sẽ cảm thấy rất khó chịu.


Xe vẫn bon bon về phía trước, Lạc Hiểu Nhã nhìn đồng hồ, thế là họ đã đi được gần một tiếng.

Dường như có điều gì đó không đúng, rõ ràng khi đến đây, bắt taxi chỉ mất hơn 40 phút.

Hoắc Tùng Quân còn đi nhanh hơn taxi, cũng không bị tắc đường, tại sao lại chậm hơn nhiều như vậy?
“Hoắc Tùng Quân, anh có đi nhầm đường không?” Lạc Hiểu Nhã ngập ngừng hỏi.

Người Hoắc Tùng Quân bỗng cứng đờ, ánh mắt căng thẳng, yết hầu anh khẽ dịch chuyển, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc, nói với giọng khóc hiểu: “Thật sao? Xin lỗi, anh không quen đường đi trong rừng núi.

Có lẽ anh đi nhầm thật rồi.”
Lạc Hiểu Nhã tỏ vẻ nghi ngờ, Hoắc Tùng Quân đã sống ở thành phố An Lạc từ nhỏ, nơi cô sống cũng không xa xôi hẻo lánh, làm sao anh có thể không biết đường được chứ?
Cô cho rằng anh cố tình!
“Vậy để tôi tìm chỉ đường, anh đi theo chỉ dẫn là được” Lạc Hiểu Nhã nói rồi mở điện thoại di động lên.

Mặt Hoắc Tùng Quân đanh lại, đảo vô lăng cho xe rẽ, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: “Không cần, hình như anh thấy chung cư nhà em rồi.”
Lạc Hiểu Nhã nhìn theo ánh mắt anh, nhìn thấy khu chung cư quen thuộc cùng phòng khám 24 giờ ở lối vào của chung cư.

Hoắc Tùng Quân tỏ vẻ luyến tiếc, nếu như Lạc Hiểu Nhã không cảnh giác như vậy thì anh còn định đưa cô đi vòng vèo một đoạn đường xa, thật sự muốn đường đưa cô về nhà dài ra thêm.

“Anh chỉ cần đưa tôi vào phòng khám là được.Lạc Hiểu Nhã nhìn xuống mắt cá chân sưng đỏ của mình và gọi điện cho Sở Minh Nguyệt.


Điện thoại vừa reo chuông là cô ấy bắt máy ngay.

Giọng nói lo lắng của Sở Minh Nguyệt cất lên: “Hiểu Nhã, cậu đã về chưa, đã xảy ra chuyện gì rồi phải không? Sao cậu còn chưa về đến nhà?”
Lạc Hiểu Nhã nhanh chóng trấn an: “Tớ không sao, chỉ bị treo mắt cá chân thôi.

Hiện tại đang ở phòng khám ngoài cổng chung cư, lát nữa cậu đến đón tớ nhé”
Sở Minh Nguyệt nhận lời ngay, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong điện thoại.

“Hiểu Nhã, tớ tới ngay, cậu đợi nhé.”
Hoắc Tùng Quân vẫn im lặng lắng nghe trong lúc cô nói chuyện điện thoại, anh thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói của một cô gái ở đầu bên kia.

Sau khi xe dừng lại, Lạc Hiểu Nhã vốn dĩ chỉ định vịn vào Hoắc Tùng Quân một chút, nhưng vừa giơ tay thì đã bị bế bổng lên.

Hoắc Tùng Quân ung dung bể cô vào phòng khám, dặn bác sĩ bôi thuốc giúp cô.

– Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài phút nhưng Lạc Hiểu Nhã vô cùng căng thẳng, thấy Hoắc Tùng Quân không có ý định rời đi, ánh mắt cô không ngừng thúc giục.


“Hoắc Tùng Quân, có phải anh nên quay về rồi không?”
“Không sao, anh không vội, dù sao cũng chẳng có việc gì” Hoắc Tùng Quân cười nhìn cô: “Chân của em bị đau.

Lát nữa có thể không tiện, anh sẽ đưa em lên lầu”.

“Không cần!” Lạc Hiểu Nhã tức tốc ngăn anh lại, để Sở Minh Nguyệt nhìn thấy họ cùng nhau sẽ rất lúng túng.

Trước khi vào tiệc, cô còn thề thốt với Sở Minh Nguyệt rằng cô sẽ tránh xa Hoắc Tùng Quân, nhất định phải chọc tức anh ta, khinh thường anh ta, thế mà trong nháy mắt, cô đã tự vả vào mặt mình bôm bốp.

Cô sẽ bị Sở Minh Nguyệt cười chê suốt cả đời..


Bình luận

Truyện đang đọc