TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Lạc Hiểu Nhã vừa cảm thấy bất đắc dĩ lại vừa thấy buồn cười.

Cô an ủi anh ta mấy câu rồi cúp điện thoại.

Lúc này, Hoắc Tùng Quân đi ra từ phòng tắm thì lập tức nhìn thấy cô đang cầm điện thoại di động và cúi đầu cười khẽ.

Anh tiến tới, trên người còn mang theo hơi nước, tóc hơi ướt, anh cúi xuống, làm cho khuôn mặt của anh càng trở nên tuấn tú hơn.

“Hiểu Nhã, em vừa mới nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
Giọng nói của Hoắc Tùng Quân có chút khàn khàn.

Anh ôm lấy cổ Lạc Hiểu Nhã rồi cọ cọ vào hai má cô.

Da thịt của anh lạnh lão làm cho Lạc Hiểu Nhã không nhịn được mà giật mình, đỏ mặt đẩy anh ra.


Bây giờ, càng ngày anh lại càng trở nên dính người hơn, cứ giống như một chú chó lớn vậy.

Đôi mắt lạnh nhạt trước mặt người ngoài kia, mỗi lần nhìn cô lại trở nên dịu dàng như mang theo cái móc nhỏ, làm cho người ta cố nhịn xuống để không chết đuối trong làn sóng mắt của anh.

“Là Trần Thanh Minh”
Cô nói cho Hoắc Tùng Quân biết chuyện xảy ra hôm nay, sau đó thở dài một tiếng: “Gia cảnh của Trần Thanh Minh không tệ, nhưng trên người anh ta lại không có vẻ kiêu ngạo của thế hệ nhà giàu thứ hai mà là người ôn hòa, có phẩm chất đoan chính, có năng lực, bộ dạng của anh cũng làm cho phụ nữ để tâm, khó trách tại sao Phương Ly lại thích anh ta, chỉ tiếc Lời còn chưa nói xong, cô cảm giác được bên cạnh đột nhiên lạnh lẽo.

Khi quay đầu lại, cô phải đối mặt với đôi mắt nhạt nhẽo của Hoắc Tùng Quân.

“Sao, làm sao vậy?” Giọng nói của cô có chút ngắt quãng.

Hoắc Tùng Quân cắn răng cười cười.

Anh rõ ràng là đang cười, nhưng lại lộ ra một vẻ khí thế khiến người ta rùng mình.

Anh dùng sức một cái lập tức ôm Lạc Hiểu Nhã lên đùi mình.

Ngón tay nhấc cằm cô lên, cúi đầu nhìn cô rồi tỏ ra chút cảm giác cao ngạo từ trên cao nhìn xuống.

“Em đánh giá Trần Thanh Minh cao như vậy, trong lòng em, anh ta tốt đến thế sao?”
Lời này vừa được nói ra, hơi chua đã xông vào mũi, giống như phá vỡ mấy cái bình giấm lớn vậy.

Cuối cùng Lạc Hiểu Nhã cũng hiểu được, vì sao tâm trạng của anh lại đột nhiên thay đổi như vậy.

Cô che miệng cười cười, ngón tay trắng nõn duỗi ra rồi kéo hai má anh: “Anh đang ghen sao?”
Hoäc Tùng Quân sửng sốt một chút, sau đó tai của anh càng ngày càng đỏ, hơi nóng tăng lên, ngay cả đuôi mắt cũng ửng đỏ bừng.


Anh chật vật đưa mặt sang một bên, giọng nói không được tự nhiên: “Không có.”
Lạc Hiểu Nhã nhếch môi cười cười, đôi mắt đào hoa lấp lánh.

Cô tiến tới, kéo mặt anh lại rồi hung hăng hôn lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh một cái.

“Đừng ghen mà, trong lòng em, ai cũng kém anh hết, là thật đó”
Lời này vừa được nói ra, trong mắt Hoắc Tùng Quân giống như đột nhiên toát ra một đám lửa nhỏ mà sáng đến kinh người.

Rõ ràng, anh vừa mới tắm rửa xong, mà trên người anh lại toát ra một luồng nhiệt, từ ngực lan ra khắp tứ chỉ.

Anh cúi đầu, một tay ôm eo cô, một tay đỡ gáy cô rồi hung hăng hôn lên.

Lúc này, đôi môi mỏng mát mẻ đã trở nên nóng bỏng mà cọ xát vào đôi môi đỏ của cô.

Giọng nói của anh khàn khàn mà mơ hồ: “Hiểu Nhã, mở miệng”
Lạc Hiểu Nhã bị luồng nhiệt trên người anh hun nóng mà cảm thấy có chút choáng váng.

Trong lúc hoảng hốt, đôi môi đỏ khẽ động, động tác này giống như mở ra một loại công tắc nào đó.


Hoäc Tùng Quân dừng một chút, lập tức công thành đoạt đất, mang theo sự thô bạo mà càn quét mọi thứ.

Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra.

Đôi mắt hoa đào Lạc Hiểu Nhã tràn ngập sương mù, hai má trắng nõn chỉ thấy một màu đỏ ửng, cả người choáng váng, không biết trời đất là gì.

Cô hơi cử động, chỉ cảm giác lưỡi mình đau nhức, giọng nói cũng có chút khàn khàn.

Hoắc Tùng Quân thô lỗ chôn mặt vào cổ cô, một lúc lâu sau anh mới thấp giọng mở miệng: “Có thể không?”
Âm thanh này làm cho mặt Lạc Hiểu Nhã càng thêm đỏ lên.

Cô có thể cảm giác được cơ thể Hoäc Tùng Quân đang đè lên thân mình đã trở nên căng thẳng.

Một lúc lâu sau, ngón tay của cô mới leo được lên tấm lưng rộng lớn và mạnh mẽ của anh rồi mới hơi gật đầu nhẹ một cái..


Bình luận

Truyện đang đọc