TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Ánh mắt Lâm Kỳ kinh ngạc, nhìn thấy Triệu Khôi Vĩ lấy ra một chiếc bút ghi âm: “Tất cả đều đã được ghi âm lại ở đây.”
“Tổng giám đốc Hoắc, anh thực sự đã ghi âm sao?” Lâm Kỳ kinh ngạc, không khỏi hô to một tiếng.

Hoắc Tùng Quân liếc mắt nhìn anh ta: “Như thế nào, không lẽ toàn bộ những gì cậu nói đều là giả dối?”
Lâm Kỳ lúc này mới phát hiện bản thân mình đã phản ứng quá mức, vội vàng lắc đầu: “Không, không, đều là sự thật”.

Chỉ là anh ta cho rằng Hoắc Tùng Quân chỉ định nghe một chút chuyện, không ngờ anh lại ghi âm, những chuyện này đều vô cùng bí mật, chỉ có anh ta và An Bích Hà biết.

Tim anh ta đập mạnh như sấm, nếu những chuyện này truyền ra ngoài, An Bích Hà nhất định sẽ bị rất nhiều người tấn công, anh ta là đồng phạm, nhất định cũng sẽ không có kết cục tốt.


Việc này đều là do An Bích Hà ra lệnh, nhưng người chấp hành lại là anh ta, vậy nên cả người bị hại và An Bích Hà nhất định sẽ không tha cho anh ta.

Anh ta cắn chặt răng, không chần chừ được nữa, chỉ cần hôm nay Hoắc Tùng Quân tha cho anh ta một mạng, anh ta nhất định sẽ tận dụng thời gian, lập tức trốn thoát, đi đến nơi thật xa, không bao giờ trở về nữa.

Hoắc Tùng Quân nhìn thoáng qua ánh mắt thâm trầm của anh ta liền biết ngay trong lòng anh ta đang nghĩ gì, anh quay lại nói mấy câu với Triệu Khôi Vĩ, sau đấy đôi chân dài bước ra ngoài.

Triệu Khôi Vĩ thần sắc lạnh lùng, dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người phía sau, hai người cao to phía sau bước tới, nhấc bổng Lâm Kỳ lên, không khác gì xách một con gà con, nhấc anh ta ra khỏi mặt đất.

Bởi vì chân của Lâm Kỳ đang bị gãy, giờ lại bị treo lên, nhìn qua còn có vài phần đáng thương.

Nhưng trong mắt Triệu Khôi Vĩ lại không có chút gì gọi là thương xót, anh ấy đi đến trước mặt Lâm Kỳ, thở dài một hơi: “Cậu nói xem, cậu ra tay với ai cũng được, nhưng tiếc là cậu lại cố tình ra tay với Cô Lạc.”
“Anh, anh muốn làm gì?” Lâm Kỳ hoảng sợ.

Triệu Khôi Vĩ nhéo tay, xiết chặt nắm đấm của mình: “Thời điểm anh ra tay hãm hại cô ấy, hẳn là anh nên biết, cô ấy là người rất quan trọng với Tổng giám đốc Hoắc nhà chúng tôi, nếu ra tay, nên biết sẽ phải gánh hậu quả gì”.

Nói xong, không đợi Lâm Kỳ trả lời: “Phanh” một cú đấm được giáng xuống bụng anh ta.

Sắc mặt Lâm Kỳ nhăn nhúm lại, thần sắc vô cùng khốn khổ, một đấm này của Triệu Khôi Vĩ, mạnh hơn mấy cái đấm cùng cú đá của Lạc Hiểu Nhã rất nhiều.


Anh ta có cảm giác tất cả nội tạng đều đã lệch khỏi vị trí.

Triệu Khôi Vĩ đánh xong liền lui lại sau lưng từng bước, một tên vệ sĩ tiến lên, hung dữ cười với Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ liều mạng lắc đầu, vừa định kêu lên sợ hãi, nhưng một cú đấm nữa đã được giáng xuống, tiếng kêu sợ hãi liền bị ngưng lại ở trong cổ họng, anh ta lại bị đánh tiếp một cái.

Triệu Khôi Vĩ đứng ở một bên, vẻ mặt thản nhiên lôi điện thoại ra bấm, nghe tiếng kêu thất thanh của Lâm Kỳ vang lên liên tục, sau đấy một lúc lâu không còn nghe thấy gì nữa, anh ấy mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn một cái.

“Trợ lý Triệu, anh ta chỉ mới ngất đi thôi.”
Tên vệ sĩ tự sờ sờ đầu mình, có chút chột dạ: “Hình như tôi ra tay hơi mạnh.”
Triệu Khôi Vĩ nhíu mày, thấy vải bằng của Lâm Kỳ đã bị nhuỗm đỏ, cả người giống như biến thành một người máu, nhìn qua rất thê thảm.

“Tát nước cho anh ta tỉnh lại”

Lời nói vừa dứt, vệ sĩ đã mang đến một chai nước tạt lên mặt Lâm Kỳ.

Hiện tại buổi tối thời tiết có chút lạnh, đột nhiên bị dội nước lạnh, Lâm Kỳ cảm thấy lạnh run người, tất cả vết thương trên người anh ta, đều không ngừng kêu đau.

Thấy Triệu Khôi Vĩ đi về phía mình, Lâm Kỳ cành sợ hãi hơn: “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi.”
“Hiện tại cậu đã biết người nào có thể trêu chọc và người nào không thể trêu chọc chưa?”
Triệu Khôi Vĩ mới vừa nói xong, Lâm Kỳ liều mạng gật đầu lia lịa: “Tôi biết rồi, tôi thật sự đã biết.

Tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, tôi không nên ra tay với Cô Lạc”.


Bình luận

Truyện đang đọc