TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Cô nói như vậy nhưng lúc mảnh vải ướt chạm vào mặt của Hoắc Tùng Quân lại vô cùng êm.

ái, giống như một chiếc lông chim vậy, vô cùng nhẹ nhàng dịu nhẹ.

Khóe miệng Hoắc Tùng Quân không kiềm được mà cong lên.

Hiểu Nhã rất hay miệng nói một đằng nhưng lòng lại nghĩ một nẻo, càng nghĩ càng thấy cô vô vùng đáng yêu.

Lạc Hiểu Nhã chỉ lau sạch vết máy cùng với vết bẩn trên mặt anh.

Cô chỉ dám lau qua xung quanh của vết thương, sợ rằng nước chưa được nấu sôi có vi khuẩn, không dám lau trực tiếp vào vết thương.

“Không sao, vết thương đã đóng rồi, chờ đến khi trở về thì xử lý lại và bôi thuốc là xong.”

Mỗi người đều vệ sinh lau rửa qua cơ thể, cũng cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều.

Lạc Hiểu Nhã tựa vào ngực Hoắc Tùng Quân, nhìn đống lửa, vẻ mặt kinh ngạc: “Hoắc Tùng Quân, anh nói xem chúng ta có thành công được cứu không?”
Hoắc Tùng Quân ôm lấy bả vai Lạc Hiểu Nhã, cúi đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt buồn bã của cô, hỏi: “Sao đột nhiên em lại tiêu cực vậy?”
Hàng mi thanh tú của Lạc Hiểu Nhã cau lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu như hôm nay không phải em bảo anh đưa em tới viện dưỡng lão thì xem chừng chúng ta cũng không gặp phải chuyện này, đều là lỗi của em”.

“Em lại tự trách bản thân rồi” Hoắc Tùng Quân thở dài, thực sự muốn hung hăng bóp khuôn mặt của cô: “Nếu như anh không dự đoán sai, những người này chắc là do Ngô Thành Nam phải tới.

Gần đây anh với anh ta va chạm nhau rất nhiều, sợ rằng anh ta đã không kiềm chế được cơn tức giận của mình nên mới chó đường cùng quay lại cắn người”
“Hả?” Lạc Hiểu Nhã thấy hơi kinh ngạc: “Em còn tưởng rằng chuyện này là do An Bích Hà gây ra.

Cô ta biết được em chỉnh đốn mấy người nhà họ Lạc, cô ta biết thông tin ấy cho nên mới đột nhiên ra tay, phòng ngừa em tiếp tới sẽ đối phó cô ta”.

Hoắc Tùng Quân mỉm cười: “Có lẽ chuyện này em cũng chỉ là một ngòi chậm thôi.

Chủ mưu chắc chắn là Ngô Thành Nam.

An Bích Hà chắc chắn không dám ra tay với anh, cho nên nói, kể cả không có ngày hôm nay, thì cũng sẽ có ngày mai ngày mốt, Ngô Thành Nam luôn có thể ra tay với anh bất cứ lúc nào.

Em không cần quá tự trách bản thân như vậy.”
Nghe lời của anh, trong lòng Lạc Hiểu Nhã cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, không còn cảm giác nặng lòng như trước nữa.

Chỉ trong một ngày, tâm trạng thay đổi nhanh chóng, lại trải qua nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, cộng thêm vừa mới chạy trốn, Lạc Hiểu Nhã đã sớm kiệt sức.


Cô cứ như vậy tựa vào ngực Hoắc Tùng Quân, gần đống lửa ấm áp, ánh mắt từ từ nhắm lại.

Hoắc Tùng Quân nhẹ nhàng xoa vào cánh tay cô, giống như dỗ con nít ngủ vậy, cho cô một cảm giác vô cùng an toàn.

Rất lâu sau đó, hô hấp của Lạc Hiểu Nhã mới bình ổn lại, Hoắc Tùng Quân dừng động tác, quay đầu về phía cửa hang động.

Nơi đó hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng hót của loài chim không rõ tên, còn có tiếng xào xạc của gió thổi qua lá cây thảo diệp.

Hoắc Tùng Quân nhìn xuyên qua bụi cỏ rậm rạp ở cửa hàng, nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã tối rồi.

Trong lòng anh hy vọng, buổi tối sẽ không còn có nguy hiểm gì nữa.

Nếu không hai bọn họ không có gì ở đây, sợ rằng đối phó sẽ rất khó.

Màn đêm buông xuống, bầu trời cũng đen tối, ngay cả ngôi sao trên trời cũng không có, đất trời như gộp thành một mảnh âm trầm.

Tàn lửa cũng đã tắt rồi, Hoắc Tùng Quân trợn tròn mắt, cảm giác được cơ thể Lạc Hiểu Nhã đang run lẩy bẩy.


Anh mở rộng áo khoác ra rồi để cô sát vào lồng ngực của mình, ôm chặt lấy cô.

Có lẽ là cảm nhận được hơi ấm nên chân mày Lạc Hiểu Nhã cũng đã dãn ra, vẻ mặt cũng bình yên hơn.

Lúc này Hoắc Tùng Quân mới cảm thấy yên tâm.

Anh không nhóm lại lửa nữa, chủ yếu là sợ đốt lửa nổi bật trong đêm tối quá sẽ để người của Ngô Thành Nam phát hiện ra nơi này.

Lửa trên chiếc xe đã sớm được dập tắt, dựa vào tính cách cẩn thận dè dặt của Ngô Thành Nam, nếu như phát hiện bọn họ không có ở trong xe, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định.

Anh ta chắc chắn sẽ phải người đi tìm bọn họ..


Bình luận

Truyện đang đọc