TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Hoắc Tùng Quân nhíu mày, bất mãn thúc giục: “Có chuyện gì thì nói nhanh đi, đừng lãng phí thời gian của tớ”.

Châu Hữu Thiên tràn đầy oan ức: “Tớ muốn nói với cậu, tớ ở quán bar nhìn thấy tiểu tiên nữ, cô ấy đang bị người khác ép rượu”
“Hiểu Nhã?”
Động tác của Hoắc Tùng Quân dừng lại, ánh mắt sắc bén: “Không thể nào, cậu nhìn nhầm rồi.”
Rõ ràng Hiểu Nhã đang bị ốm ở nhà nghỉ ngơi, sao có thể đi quán bar, hơn nữa bây giờ đã mười một giờ tối rồi.

Châu Hữu Thiên giơ tay thề với trời: “Thật mà, gương mặt độc nhất của tiểu tiên nữ, có một không hai, sao tôi có thể nhìn nhầm được chứ?
Hoắc Tùng Quân nheo mắt, lập tức cầm áo khoác trên lưng ghế đi ra ngoài: “Cậu đi vào phòng bao, giúp Hiểu Nhã, đợi một lát tớ sẽ đến ngay”
Châu Hữu Thiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của anh, cúp máy, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng bao 205.


Khi Châu Hữu Thiên gọi điện thoại, Lạc Hiểu Nhã đã uống hết cốc đầu tiên.

.

Chuyên trang đọc truyện * TRUMtг uyen.о г G *
Mùi vị nóng rát trực tiếp xông thẳng vào cổ họng cô, khiến gương mặt cô lập tức đỏ lên, sặc đến nỗi không ngừng ho, trong bụng nóng bừng.

Lạc Hiểu Nhã nhíu mày, cô vẫn tự đánh giá bản thân mình quá cao rồi, không ngờ rượu này lại mạnh như vậy, hơn nữa cô còn bị ốm, trạng thái bây giờ đang không tốt.

Từ trưa đã bắt đầu không ăn cơm rồi, uống cốc rượu này, da dày sôi trào rất khó chịu.

“Còn hai cốc.

Cô Lạc, không phải cô không uống được đấy chứ?” Tổng giám đốc Lưu ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô, trong lòng ngứa ngáy.

Lạc Hiểu Nhã ổn định tinh thần, chỉ cần uống hết hai cốc này, cô sẽ lập tức rời đi, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

Nghĩ như vậy, cô dứt khoát cắn răng uống hết hai cốc kia.

“Tửu lượng của Cô Lạc quả nhiên là rất lớn, mở rộng tầm mắt” Tổng giám đốc Lưu Vỗ tay đứng lên.


Lạc Hiểu Nhã cảm thấy đầu óc mình choáng váng, cô cắn lưỡi, ép mình tỉnh táo: “Tổng giám đốc Lưu, tôi đã uống xong hết rồi, ông có thể ký hợp đồng rồi chứ?”
“Chậc chậc chậc”
Tổng giám đốc Lưu tặc lưỡi, chậm rãi tiến lại gần cô: “Đơn hàng lớn như vậy, hơn mười lăm tỷ, cô cho rằng chỉ cần uống ba cốc là được sao?”
“Rõ ràng vừa nãy ông đã nói rồi” Lạc Hiểu Nhã dùng ánh mắt tức giận trừng Tổng giám đốc Lưu.

Lời còn chưa nói xong, đã bị Tổng giám đốc Lưu cắt ngang: “Tôi nói thì cô liền tin sao? Chỉ là một trò vui trên bàn rượu mà thôi, Cô Lạc quá ngây thơ rồi”
Trong lòng Lạc Hiểu Nhã đột nhiên trùng xuống, tên Tổng giám đốc Lưu này quá bỉ ổi rồi.

“Trong việc làm ăn, sao có thể nói lời không giữ lời chứ? Tổng giám đốc Lưu nếu như ông đã không có thành ý, vậy tôi cũng không thể bồi ông nữa”
Nói xong cô lập tức lao về phía cửa, muốn nhân cơ hội rời khỏi, kết quả hai vệ sĩ kia còn nhanh hơn, lập tức vượt qua cô, trực tiếp đứng ở cửa, chặn đường cô rời đi.

Ánh mắt Lạc Hiểu Nhã lảo đảo, đầu óc càng choáng váng, đôi mắt hoa đào ươn ướt, vô cùng khó chịu: “Tổng giám đốc Lưu, ông đây là có ý gì?”.

Tổng giám đốc Lưu trực tiếp cường ngành đi về phía cô, hai tay giữ chặt lấy cô, ôm Lạc Hiểu Nhã vào trong lòng: “Ý gì cô còn không rõ sao.


Lạc Hiểu Nhã, tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi nhất định phải ngủ với cô, cô không chạy được đâu.”
Lạc Hiểu Nhã nghiến răng, liều mạng giãy dụa, Tổng giám đốc Lưu càng cao hứng, dùng ngón tay mập mạp không ngừng sờ mó gương mặt cô: “Ai ya, cô còn chưa trang điểm, không trang điểm mà đã đẹp như vậy rồi.

Thật muốn nhìn thấy dáng vẻ trên giường của cô
Lời nói của ông ta vô cùng ghê tởm, cô hung hăng đạp vào chân Tổng giám đốc Lưu, hung hăng xoay một vòng.

Tổng giám đốc Lưu bị đau kêu lên, vô thức thả tay ra, ôm lấy chân mình gào lên.

Hai vệ sĩ cũng lo lắng xông vào, Lạc Hiểu Nhã thấy ở cửa không có người canh gác, nhân cơ hội trực tiếp lao về phía cửa, Tổng giám đốc Lưu thấy vậy vội vàng gào lên với hai vệ sĩ: “Ngẩn ra đấy làm gì, ngăn cô ta lại cho tôi.

Đồ điểm, hôm nay tôi phải dạy dỗ cô một trận mới được”.


Bình luận

Truyện đang đọc