TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



““Lát nữa sẽ đăng tin báo răng tập đoàn chúng ta hủy bỏ mọi quan hệ với tập đoàn An Thị, cháu và cô bé nhà họ An cũng thân thuộc, cháu mau báo cho cô bé một tiếng đi.” Ông cụ Ngô nói xong thì ngừng lại một chút, sau đó cau mày lên tiếng: “Bảo cô bé đó sau này cũng đừng lui tới nữa”
Trước đây, ông cụ Ngô cảm thấy cô ta là một người hiếu thảo, vì thế ông cụ mới giúp đỡ cô ta.

Bây giờ lại xảy ra những chuyện như thế cũng đã nói rõ cô bé này cũng là một người không rõ ràng.

Nhân phẩm cũng không tốt bao nhiêu, vì thế nên để Ngô Thành Nam hạn chế tiếp xúc với cô gái đó nếu không trong tương lai không biết sẽ xảy ra những chuyện gì nữa Ngô Thành Nam khó khăn Tập đoàn An Thị vốn chỉ còn cách anh ta có chút xíu nữa thôi, mắt thấy đã sắp có thể làm của riêng thế nhưng bây giờ lại phải chấp nhận bỏ qua nó.

Trong lòng Ngô Thành Nam cảm thấy vô cùng buồn phiền và đáng tiếc, thấy ông cụ Ngô đã lên tiếng kêu anh ta rời đi nên anh ta nhanh chóng rời khỏi thư phòng sau đó quay về phòng mình.

Sau khi tắm rửa thay quần áo, anh ta sắp xếp mọi thứ để chuẩn bị đến nhà họ Hoắc xin lỗi.

Vừa nghĩ tới việc phải xin lỗi Hoắc Tùng Quân, trong lòng Ngô Thành Nam lại cảm thấy khó chịu, vô cùng không cam lòng.


An Bích Hà không hề biết công ty sắp xảy ra chuyện, sau khi quay về công ty thì nhanh chóng cầm tài liệu đi tìm bố mình thế nhưng lại phát hiện bố không có ở công ty.

Cô ta hỏi thăm thư ký của bố mình thế nhưng lại không nhận được bất kì thông tin nào, ngay cả thư kí của bố cũng không biết bố cô ta đã đi đâu.

An Bích Hà cau mày, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn phiền.

Công ty đã như thế này mà bố cô ta còn tâm trạng để đi xử lý những chuyện khác nữa sao? Cũng không biết bây giờ bố cô ta đã chạy đi đâu rồi, không hề cảm thấy khủng hoảng hay một chút tinh thần trách nhiệm nào cả.

Cô ta nhanh chóng gọi điện cho mẹ hỏi: “Mẹ à, bố con có đang ở nhà không? Bố không ở công ty mà con cần tìm bố có việc.”
“Bố con sao?” Mẹ An vừa lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói oán hận của bà ta: “Bố con không có ở nhà, đã mấy ngày rồi ông ta không về nhà.

Mẹ còn tưởng rằng ông ta đang ở công ty đấy”
Trong khoảng thời gian này, tình hình công ty không được tốt.

Việc bố An không về nhà cũng bình thường thôi, mẹ An luôn cho rằng ông ta đang bận việc ở công ty, không dám hỏi tới.

Thế nhưng khi con gái gọi điện về nói như thế lại khiến bà ta cảm thấy mơ màng.

Không có ở công ty mà cũng không về nhà, rốt cuộc thì An Vu Khang đã đi đâu chứ?
“Con đã gọi điện cho ông ta thử chưa?”
Mẹ An hỏi lại An Bích Hà cau mày, giọng nói mang theo vẻ oán trách: “Con đã gọi rồi thế nhưng không có ai nghe máy.


Không biết bố đang làm gì nữa! Khi nào bố con về thì mẹ nói bố đến công ty tìm con nhé”
Nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại.

Mẹ An nắm chặt điện thoại trong tay, trong lòng bà ta bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

An Vu Khang không ở công ty cũng không ở nhà, đã mấy ngày rồi không thấy người đâu, có phải ông ta đang ở cùng với con hồ ly tỉnh kia không?
Bà ta vội vàng gọi điện thoại cho An Vu Khang, khi điện thoại vừa kết nói thì bị cắt.

Khi bà ta gọi lại thì đầu dây bên kia đã trực tiếp tắt máy.

Lần này hoàn toàn khiến mẹ An cảm thấy luống xuống, bà ta luôn cảm thấy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay mình, An Vu Khang tuyệt đối sẽ không lừa gạt bà ta.

Lúc này, An Vu Khang đang ở một vùng thôn quê.

Kể từ lần trước suýt đụng vào cô ta, ông ta bắt đầu xem cô ta như tình nhân của mình.


An Vu Khang bắt đầu có nơi bí mật, cứ cách mấy ngày lại tới một lần.

Thế nhưng người phụ nữ tên Sở Hân này, từ đầu đến chân cô ta cho dù là tướng mạo, cách ăn mặc hay tính cách, cách đối nhân xử thế cũng đều cao hơn An Vu Khang Bởi vì chuyện của công ty mà ông ta cảm thấy vô cùng phiền muộn.

Thế nhưng khi đến nơi này, ông ta có được sự an ủi và thả lỏng vô cùng lớn.

Về lâu về dần, ông ta không trở về công ty cũng không về nhà, dường như cả ngày đều ở cùng một chỗ với Sở Hân.

Sở Hân bưng trà tới vừa khóe nhìn thấy ông ta cúp máy, ánh mắt rũ xuống, lông mày hơi run rẩy, lộ ra dáng vẻ yểu điệu.

“Có phải vợ của anh gọi đến không?” Cô ta nhẹ nhàng hỏi một câu, âm thanh thấp tới mức không thể nghe rõ cô ra nói gì..


Bình luận

Truyện đang đọc