TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Mẹ An liền sờ đầu cô ta, nhưng vì An Bích Hà nghiêng đầu nên tóc cô ta lại rụng xuống.

Nhìn thấy đám tóc đen hờ hững rơi xuống, cả hai mẹ con đều sững sờ.

“Chờ khi cuộc thi kết thúc, mẹ sẽ đưa con đi khám bệnh”
Bà ta không muốn con gái mình trở thành một người hói đầu.

Ngày diễn ra trận đấu rất nhanh đã đến.

Mặc dù Grace có hạn ngạch giới hạn cho nhiều thương hiệu, công ty và studio trong nước, nhưng khi cuộc thi diễn ra, chỉ riêng thành phố An Lạc đã có rất nhiều nhà thiết kế tham gia.

Khi Trần Thanh Minh đưa Lạc Hiếu Nhã đến địa điểm để tham gia cuộc thi, nhìn thấy tình cảnh tấp nập người ra kẻ vào trước mặt không tránh khỏi có chút sững người.


“Dường như tôi đã quên mất, tuy chỉ tiêu có hạn, nhưng ở thành phố An Lạc có rất nhiều công ty, đương nhiên số người tham gia dự thi cũng không ít.”
Trần Thanh Minh không khỏi thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lạc Hiếu Nhã: “Cô cũng không cần phải cảm thấy lo lắng”
Lạc Hiếu Nhã nghe anh ta hỏi mình, cúi đầu khẽ vuốt chiếc đồng hồ trên cổ tay, nhàn nhạt cười: “Không lo lắng.”
Hai ngày nay có thực sự rất lo lắng, đây là lần đầu tiên cô đối mặt với An Bích Hà một cách quang minh chính đại như vậy, cũng là lần đầu tiên cô tham gia một cuộc thi quy mô lớn như vậy trong bốn năm.

Vì vậy, cô đã ngày đêm chuẩn bị, mất ăn mất ngủ, nếu không có sự xuất hiện của Hoắc Tùng Quân, chỉ sợ trước khi trận đấu còn chưa diễn ra, cơ thể của cô sẽ không chịu đựng được.

Trong hai ngày qua, cô nghe theo lời đề nghị của Hoắc Tùng Quân mà thả lỏng tâm trí, ngược lại có thể khiến trạng thái tinh thần vô cùng tốt.

Trần Thanh Minh không khỏi tán thưởng liếc có một cái: “Không tồi, có phong độ của một người xuất trận.

Hôm nay chỉ mới là dạo đầu, thử thách thực sự vẫn còn ở phía sau”
Lạc Hiếu Nhã gật đầu, định đi vào cùng với Trần Thanh Minh, kết quả đúng là oan gia ngõ hẹp, liền nhìn thấy An Bích Hà cũng dẫn theo nhà thiết kế đến đây.

Ánh mắt của hai người họ liền giao nhau, ánh mắt của Lạc Hiếu Nhã lạnh thấu xương, bất động như núi.

Khi An Bích Hà nhìn thấy gương mặt của đối phương trong lòng không khỏi xuất hiện hận ý.

Đến bây giờ cô ta cũng không dám tin, bản thân mình thật sự bị đem ra so sánh với kẻ không có bối cảnh gia thế, hơn nữa tất cả mọi mặt đều không bằng cô ta.

Lạc Hiếu Nhã chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái, cũng không có ý định để ý đến đối phương, trực tiếp đi vào bên trong An Bích Hà không nhịn được hét lên: “Lạc Hiếu Nhã, dừng lại cho tôi.”

Lạc Hiếu Nhã cùng Trần Thanh Minh đều dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía An Bích Hà: “Cô An có gì cần chỉ bảo?”
An Bích Hà vốn đã rất cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng không có một chút sợ hãi nào của người trước mặt làm cho cô ta không khỏi tức giận.

“Lạc Hiếu Nhã, cô thật sự nghĩ mình có tư cách là nhà thiết kế tham gia trận đấu này? Tôi nói cho cô biết, trận đấu lần này tập hợp rất nhiều cao thủ, một người mới như cô, ngay cả một tác phẩm cũng không có.

Tôi chính là nhìn thấy cô không biết tự lượng sức mình”.

Từ khi tham gia cuộc thi, Lạc Hiếu Nhã thường bị Phương An Lợi trong công ty chế giễu, sớm đã quen từ lâu, một chút tức giận cũng không có, chỉ lạnh lùng cong môi cười giễu.

“An Bích Hà, cô không phải giám khảo hay nhà thiết kế, sao có thể chắc chắn như vậy? Cô đã xem tác phẩm của tôi chưa?”
An Bích Hà nghe xong lời này, vẻ mặt tràn đầy đắc thắng, hất cằm lên: “Tự tin là điều tốt, nhưng nếu quá tự tin thì rất dễ khiến người ta chê cười”
Nói xong câu đó, cô ta chỉ vào hai người phía sau về phía Lạc Hiếu Nhã, vẻ mặt tự hào: “Lạc Hiếu Nhã, cô là nhà thiết kế, hẳn là cũng biết hai người họ.”
Lạc Hiếu Nhã vừa rồi cũng không để ý lắm, vừa nhìn thấy bộ dạng của hai người, quả thực vô cùng kinh ngạc.

Ngô Giai Như, Ngô vẫn là một cặp chị em sinh đôi, đều là những nhà thiết kế nổi tiếng trong nước, có thương hiệu áo dài riêng, hơn nữa cũng rất tài năng.


Ban đầu hai người họ muốn mở một phòng làm việc riêng của mình, nhưng vì An Thị đã ra một cái giá rất cao mời hai người họ tham gia cuộc thi lần này.

Trần Thanh Minh nhỏ giọng nói vào tai Lạc Hiếu Nhã: “Hai người này thật sự rất lợi hại, ngay từ đầu phong cách thiết kế của hai người họ đã thiên về những phong cách truyền thống, cũng bởi vì như vậy mà thành danh rất sớm, cũng rất chuyên nghiệp”
Lạc Hiếu Nhã dường như đã hiểu rõ liền gật đầu, nhìn thấy dáng vẻ đắc thắng của An Bích Hà, cảm thấy vô cùng chướng mắt.

“Hai người họ thật sự rất có tài năng quả thật khiến tôi vô cùng kính nể.

Nhưng lại không tốt thì thường khó nghe.

An Bích Hà người ta có bản lĩnh mới xuất hiện ở nơi này, cô ở đây kiêu ngạo cái gì? Người khác không biết nhìn thấy biểu tình này của cô còn tưởng rằng cô mới là nhà thiết kế đấy”..


Bình luận

Truyện đang đọc