TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Lạc Hiếu Nhã ngẩng đầu, quét mắt qua bốn người bọn họ, có chút nghiêm túc: “Tôi vẫn nên hỏi một chút, chúng ta đã tám trăm năm không liên lạc, các người vì cái gì mà đột nhiên tìm tới tôi, sẽ không chỉ vì muốn nhận người thân thôi chứ?”
Không thể có chuyện lịch sự như vậy đối với mấy người đã làm ra chuyện phi đạo đức được.

Cô không cho rằng những người này đột nhiên lại tới đây, chỉ vì một chút lương tâm chỉ dẫn, cảm thấy có lỗi nên thực sự đến xin lỗi cô, cho nên mới kéo nhau đến đây để khôi phục lại quan hệ gia đình.

Lạc Hiếu Nhã vừa hỏi lời này ra, hai người bác gái và Lạc Quang đều bồn chồn lo lắng, theo bản năng hơi luống cuống một chút, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên.

Lạc Hiếu Nhã vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bọn họ, đương nhiên cô cũng phát hiện cảm xúc của bác gái và Lạc Quang là lạ, hai người cứ bối rối trong phút chốc.

Bác cả thì không dấu vết mà đi qua bên đó, che ở trước người bọn họ, khiến cho Lạc Hiếu Nhã không có cách nào tiếp tục dò xét biểu cảm của hai người nữa.

Ánh mắt cô hơi lạnh đi một chút, cô nhìn cái người được gọi là bác cả của cô đây.


Tuổi tác của bác cả cũng không phải là uổng công tăng lên, mặc dù ông ta chỉ là một lãnh đạo nhỏ bé trong công ty, nhưng lại trầm ổn hơn những người khác rất nhiều.

Ông ta cười với Lạc Hiếu Nhã, giọng nói hết sức ôn hòa.

“Hiếu Nhã, cháu đã quên trận thi đấu kia mà hai ngày trước cháu đã tham gia rồi sao, đoạn video kia bị lan truyền sùng sục trên mạng, cháu là người của nhà họ Lạc chúng ta, bọn bác liếc mắt một cái là đã nhận ra cháu ngay.

Nhìn thấy cháu có tiền đồ thì đều rất vui vẻ, chỉ là muốn đến thăm cháu xem sao thôi.”
Vẻ mặt hiền lành của ông ta thật sự giống như đang nhìn một tiểu bối mà ông ta rất thích ở nhà mình vậy.

“Cháu không biết bà nội cháu đã vui vẻ biết bao nhiêu, cả một buổi tối không thể nào ngủ được, vẫn cứ nhắc tới cháu đó.”
Lạc Hiếu Nhã nghe thấy lời này thì lạnh lùng mà hừ một tiếng, còn có một chút ghê tởm.

Nhắc tới cô mãi?
Cứ dựa theo thái độ mà bà cụ Lạc đối xử với cô từ khi cô còn nhỏ kia, không nói so sánh với ông nội bà nội của nhà người khác, ngay cả người xa lạ cũng không giống nữa.

Người bác cả này thật biết cách ăn nói bừa bãi, nói dối mà ánh mắt cũng không chớp một cái nữa.

“Ồ, thật vậy sao?”
Thấy vẻ mặt lãnh đạm trên khuôn mặt cô, bà cụ Lạc lập tức nổi giận: “Cho mày mặt mũi rồi có đúng không? Kông phải là giành được một cái quán quân của trận thi đấu thôi sao, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng này ra cho ai xem.”
Bác cả Lạc vừa mới tạo ra một hình tượng hiền lành yêu thương cháu gái cho bà cụ Lạc, giây tiếp theo đã bị đích thân bà ta làm hỏng mất.

Lạc Hiếu Nhã cười lạnh liếc mắt nhìn bác cả Lạc một cái, vẻ mặt đầy châm chọc.


Bác cả Lạc không ngờ bà mẹ già nhà mình lại thiếu kiên nhẫn như vậy, tính khí dễ dàng bị Lạc Hiếu Nhã làm nổi lên như vậy, thật đúng là có chút phát cáu.

Vẻ mặt ông ta hơi lúng túng mà nhìn Lạc Hiếu Nhã: “Hiếu Nhã, vốn bà nội của cháu thật sự rất là vui vẻ, có thể là đã bị cháu đả kích rồi.

Cháu cũng biết đó, bà nội cháu đều đã lớn tuổi rồi, đều nói già rồi như con nít, cháu bao dung nhiều một chút.”
“Được rồi”.

Lạc Hiếu Nhã bị lời nói dối trá này của ông ta làm cho hết sức không kiên nhẫn, cô khoát tay áo: “Bác cả, từ nhỏ đến lớn số lần.

tôi gặp các người cũng có thể đếm được trong một bàn tay, đừng bày ra bộ dạng hư tình giả ý này nữa.

Tôi thật sự không có nửa điểm tình thân gì với các người hết cả.

Các người thật sự chỉ là nhìn thấy trận thi đấu của tôi nên mới tới đây tìm tôi sao?”
Nếu thật sự là như vậy, đến bây giờ trận thi đấu kết thúc được hai ngày rồi, cũng không thấy bọn họ đến, nhưng cứ cố tình đến vào lúc này, thấy thế nào đi nữa cũng đều cảm thấy trong đó có chỗ kỳ lạ.

“Tôi khuyên ông cứ nói thật ra đi, rốt cuộc là ai bày mưu tính kể cho các người tới đây, mục đích là cái gì.


Đừng giở cái thủ đoạn gì ra nữa, cái lí do thoái thác kia của ông, một chữ tôi cũng sẽ không tin”
Khuôn mặt cô lạnh lẽo, cô nhìn bốn người trước mặt mình, một bước cũng không nhường.

Nụ cười trên khuôn mặt của bác cả Lạc hơi trầm xuống, ông ta cười rộ lên, nhìn cực kỳ ôn hòa hiền lành, nhưng mà lúc giận.

tái mặt thì cũng thật sự đáng sợ.

“Lạc Hiếu Nhã, nếu cháu đã muốn biết, vậy thì bác sẽ nói cho cháu biết, quả thật bọn bác không phải đến nhận người thân đâu”
Lạc Hiếu Nhã nhíu mày, lắng nghe lí do thoái thác kế tiếp của ông ta.

“Bây giờ cháu tiền đồ rộng mở rồi, trở thành nhà thiết kế xinh đẹp rất có danh tiếng, tiền thu vào chắc chắn là không ít nhỉ? Công ty của bọn cháu coi trọng cháu như vậy, nhất định là cho cháu không ít tiền thưởng đâu nhỉ? Em trai của bác đã không còn rồi, cháu là đứa con gái duy nhất nó, có phải là cũng nên thay bố cháu mà hiếu thuận cho bà nội của cháu một chút không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc