TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Ai mà ngờ được, sự việc hôm nay xảy ra như tát vào mặt Ngô Thành Nam một phát đau đớn.

Ông cụ Ngô cho người gọi những tên cháu ngoại này đến là có ý gì? Muốn phân chia quyền lực sao?
“Ngô Thành Nam! Cháu còn chờ đợi cái gì nữa!”
Từ lầu hai truyền xuống một giọng nói vô cùng nghiêm khắc.

Ngô Thành Nam ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt của ông cụ, trái tim nhỏ bé run rẩy không ngừng, vội vàng nói: “Cháu đang nói chuyện với đám Bách Nhã”
Vừa nói xong, anh ta quay đầu lại, trưng ra một nụ cười giả tạo nhìn về phía Trần Bách Nhã, người cầm đầu đám cháu ngoại thì phát hiện ra toàn bộ sự châm chọc, hả hê vừa rồi trên khuôn mặt bọn họ đã biến mất, thay vào đó ai cũng bày ra vẻ mặt khéo léo, nghe lời giống y như nhau.

Sự tức giận lại dâng trào ở trong lòng.

Ha ha, quen nhau bao nhiêu lâu nay mà sao anh ta không biết rằng đám người đó còn lật mặt nhanh hơn cả anh ta nữa.

“Mau đi lên thu phòng nói chuyện với ông, nhanh!”
Ông cụ nghiêm giọng thúc giục, thấy vậy Ngô Thành Nam cũng vội vã đi theo phía sau ông ta lên thu phòng, không dám đi thay quần áo.


Trần Bách Nhã nhìn thấy dáng vẻ này của Ngô Thành Nam thì bĩu môi cười nhạt: “Đồ giả tạo, chỉ biết giả bộ giả vờ ngoan ngoãn để lấy lòng ông cụ”.

“Anh đừng nói vậy, bây giờ chugns ra cũng đang dùng chiêu này mà” người bên cạnh lặng lẽ nói.

Trần Bách Nhã trừng mắt một người anh em của mình, không nói gì nữa, quay đầu rời đi.

Ngô Thành Nam vừa mới bước vào thư phòng, đóng cửa cẩn thận rồi nghe thấy giọng nói nghiêm túc của ông cụ Ngô, trong giọng nói còn có ý chỉ hận rèn sắt không thành thiếc, quát anh ta: “Quỳ xuống!”
Tiếng gầm giận dữ khiến cho Ngô Thành Nam không nhịn được, vô thức run rẩy, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, người đã quỳ gối xuống trước mặt ông cụ.

Nhìn thấy Ngô Thành Nam quỳ xuống không chút do dự, sảc mặt của ông cụ dịu lại một chút, lên tiếng: “Cháu có biết vì sao ông nội bắt cháu quỳ xuống không?”
Ngô Thành Nam cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, anh ta có cảm giác chắc chẵn ông cụ Ngô đã biết gì đó rồi, có thể người nhà họ Hoắc đã nói gì đó với ông cụ.

Thế nhưng anh ta không thể nhận, nếu anh ta nhận thì ấn tượng của ông cụ về anh ta sẽ giảm xuống nhiều Ngô Thành Nam dơ dự một chút, anh ta chọn đánh cược một lần.

Anh ta cúi đầu, ngoan ngoãn lên tiếng: “Cháu không biết mình đã phạm lỗi gì, thế nhưng ông nội bảo cháu sai thì là cháu sai, chắc chẩn cháu có làm gì đó không tốt, sau này cháu sẽ…”

Anh ta còn chưa nói xong thì ông cụ Ngô đã tát một cái thật mạnh vào mặt anh ta.

Một tiếng “Bốp” vang lên, tiếng động này vang khắp cả căn nhà lớn đang yên tĩnh.

Mặt của Ngô Thành Nam bị cái tát này làm cho trật sang một bên, mái tóc của anh ta rũ xuống trước mặt, khiến cho gương mặt dịu dàng của anh ta trông có chút phiên muộn.

Gương mặt của ông cụ Ngô kéo căng ra, đưa mắt nhìn chăm chăm anh ta: “Ngô Thành Nam, từ nhỏ tới lớn, ông nội đã dùng bao.

nhiêu tiền bạc, vốn quý để đào tạo cháu.

Nếu cháu nhận chuyện ngày hôm nay, ông nội còn có thể nói cháu dám làm dám nhận, thế nhưng tiếc rằng cháu lại chẳng có can đảm để thừa nhận chuyện mình làm”
“Ông nội, cháu…” Ngô Thành Nam thấy ông nội nói vậy thì vội vàng muốn giải thích.

Ông cụ Ngô lạnh lùng nhìn anh ta một cái, nhanh chóng đưa cho anh ta những hình ảnh mà mình đã lưu lại ở nhà họ Hoắc sáng nay: “Này, cháu mau xem đi, nhà họ Hoắc đã lấy được chứng cứ rằng có người cố ý hãm hại Hoắc Tùng Quân, ngoại trừ hình ảnh thì còn có file ghi âm nữa.

Chứng cứ đã được xác thật, cháu không còn cách nào để chối nữa đâu.

Ngô Thành Nam nhìn những hình ảnh này, chỗ bị đánh trên mặt càng đau hơn, hơn nữa còn nóng hừng hực.

Anh ta vẫn cho rằng nhà họ Hoắc không thể nào phát hiện ra hành tung của anh ta..


Bình luận

Truyện đang đọc