TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



An Bích Hà nắm chặt quần áo, hai mắt đỏ hoe ngập tràn thù hận.

“Đầu tại bố của con.

Bố đã biết chuyện của Lâm Kỳ từ trước vậy mà tại sao ông ta vẫn bị Hoắc Tùng Quân lừa, lẽ nào ông ta không biết băng ghi âm đó lộ ra ngoài sẽ gây ra hậu quả gì sao?”.

Truyện Cung Đấu
Giọng nói của An Bích Hà khàn khàn, lời nói gần như rít qua kế răng kế lợi: “Con nghĩ ông ta đang cố ý trả thù chúng ta”
Mẹ An liếc mắt nhìn cô ta, đám người ở bên ngoài liên tục ném rác vào trong nhà, còn có mấy tiếng ầm ï xô đập cửa của mấy người thanh niên, gương mặt của họ vô cùng nghiêm trọng.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cửa cũng bị đập hỏng thôi.


Bọn họ cứ liên tục trông chừng ở bên ngoài, chúng ta không thể ra ngoài được, mà trời thì sắp sụp tối Vừa nói, bà ta vừa nhìn lên cửa sổ, trên cửa đã bị xô thủng một vài lỗ lớn, đủ cho một người bình thường chui lọt qua.

Bây giờ bọn họ vẫn đứng bên ngoài chửi rủa inh ỏi.

Nhưng nếu ban đêm, mấy người đó chui qua lỗ kính vỡ trên cửa sổ vào trong nhà, thì ai biết mẹ con An Bích Hà sẽ gặp phải những tai họa gì.

Trước đây những người này rất thường xuyên qua lại với An Bích Hà, vốn dĩ mẹ An cũng biết rõ tính cách của bọn họ, cho dù là nam hay nữ, chỉ cần mỗi mình người đó thôi cũng đã đủ là kẻ gian ác chuyên gây họa cho người khác rồi.

Hạng người này đạo đức thấp kém, được gia đình nuông chiều dung túng từ bé, nên chuyện xấu xa nào cũng có thể làm ra được.

“Bích Hà, chỉ có thể báo cảnh sát thôi”
Cuối cùng mẹ An cũng ra quyết định, đưa điện thoại cho An Bích Hà.

An Bích Hà sửng sốt một chút: “Mẹ! Mẹ… Không phải mẹ không cho con gọi cảnh sát sao?”
“Ưu tiên hàng đầu lúc này là giải quyết nhóm người ngoài kia.

Nếu không thì sau này đều chẳng làm được tích sự gì cả đâu!”
Mẹ An nói xong, sắc mặt của An Bích Hà tái nhợt, cô ta cảm lấy điện thoại, vừa gọi điện vừa thều thào: “Đều tại bố của con.


Nếu không có ông ta thì bây giờ con đã không bị bọn đầu trâu mặt ngựa này vây đánh rồi!”
Khi nói điều này, An Bích Hà đã hoàn toàn quên rằng lý do khiến An Vu Khang bị bắt bỏ tù là vì cô ta đã lái xe trong khi say rượu và tông vào xe của Lạc Quang Nhật và Lạc Hiểu Nhã.

Đây là ngòi nổ cho sự sụp đổ ê chề của An thị.

Mẹ An chỉ một lòng một dạ nghĩ cho con gái ruột của mình, bà ta gật đầu đồng ý: “Cái thứ rác rưởi vô dụng này thật sự đã nói ra tất cả mọi chuyện, ông ta làm như vậy chính là chặn đường lui của bản thân ông ta và cũng không cho mẹ con chúng ta một con đường sống”
Sau khi An Bích Hà gọi điện cho cảnh sát, cô ta ra hiệu cho.

mẹ An đừng lên tiếng gì, sau đó cô ta nói với cảnh sát về tình hình của chính mình.

Tình hình xem như là khá nghiêm trọng, cảnh sát cho biết sẽ cử người đến ngay lập tức, bảo họ tìm chỗ trốn và không được ra khỏi nhà.

Sau khi An Bích Hà và mẹ An cúp điện thoại thì hai người mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại khấp khởi không yên khi nghe thấy tiếng động ở bên ngoài.

“Mẹ, lần này cảnh sát tới thì có thể giải quyết, nhưng nếu còn lần sau nữa thì làm sao đây, chắc chắn bọn họ sẽ không chịu để yên cho chúng ta” Hơn ai hết, An Bích Hà hiểu rõ tính cách và cách thức làm việc của đám người đang ở bên ngoài, nếu bọn họ không đánh chết người thì cũng sẽ làm cho người đó sống dở chết dở.


Lần này cảnh sát đến, bọn họ sẽ rời đi, nhưng một khi cảnh sát đi rồi, bọn họ sẽ kéo nhau quay lại.

Những kẻ này vốn là bọn con ông cháu cha lắm tiền nhiều của, lại rảnh rỗi dư thời gian bày trò giày vò hai mẹ con An Bích Hà, nhưng mà mẹ con bọn họ còn có “Khinh Hà”, còn phải sống tiếp, vốn là không thể cứ ngày ngày phải dè chừng và nghĩ cách đối phó đám người đó.

“Dọn nhà đi, hãy dọn đi ngay hôm nay, không cần mang theo đồ đạc gì cả, chỉ cần mang theo những thứ quan trọng nhất thôi.

Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng cảnh sát về đồn, sau đó bán căn nhà này cùng với toàn bộ đồ đạc bên trong.

Chúng ta sẽ bí mật mua một căn nhà khác và không được để bọn họ tìm thấy nữa”.


Bình luận

Truyện đang đọc