TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Đồ phế vật Lạc Quang Nhật, làm sao lại có thể nuôi ra đứa con gái mồm miệng sắc bén, có thù phải báo như vậy? Bà cụ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không nói những lời kia làm Lạc Hiểu Nhã ghê tởm nữa, nhưng về sau cũng không thành thật.

Bà cụ nói: “Hiểu Nhã, nếu con đã nói như vậy, bà cũng không nói gì nữa, bà và bác đã nhận ra được sai lầm trước đây, tài sản của bố con đã bị chúng ta tiêu hết, bác cả của con cũng bị cách chức, trong nhà đang thiếu tiền, hiện tại cả nhà đều khó khăn, không có cách nào đem tiền trả lại cho con.”
“Tôi đã biết, bà nói tiếp đi.”
Đối mặt với ánh mắt kể khổ của bà cụ, Lạc Hiểu Nhã mắt điếc tai ngờ, sắc mặt vô cùng thời ở.

Bà cụ khẽ cắn môi, trong lòng thầm mắng cô máu lạnh, ngoài miệng tiếp tục nói: “Bà và bác của con bàn với nhau, có thể đem nhà trả lại cho con.”
Vừa nghe xong những lời này, Lạc Hiểu Nhã đúng thật là kinh ngạc một chút.

Bọn họ thế mà đồng ý trả nhà cho cô?

Mặt trời mọc từ phía tây sao?
Lạc Hiểu Nhã không quá tin tưởng, với tính cách như quỷ hút máu của bọn họ, làm sao lại dễ dàng trả lại nhà cho cô.

Căn nhà kia tuy không đắt bằng căn biệt thự trước đó của cô và Hoắc Tùng Quân, nhưng lại là tấc đất tấc vàng, ở thành phố An Lạc cũng coi như là một khoản tiền không nhỏ.

Hiện tại cả nhà bác cả nhà họ Lạc đã đi đến cùng đường, làm sao có thể đồng ý từ bỏ căn nhà quan trọng như vậy, đến lúc đấy bán căn nhà đi còn có thể cứu mạng.

Lạc Hiểu Nhã ổn định tinh thần, nhìn chăm chú bà cụ, hỏi: “Điều kiện gì? Các người không có khả năng không cần bất cứ cái gì mà đồng ý đem căn nhà giao cho tôi, nói thẳng đi, các người muốn điều kiện gì?”
“Đúng là một con hồ ly”
Trong lòng bà cụ mắng một câu, khuôn mặt tươi cười nói: “Bạn trai hiện tại của con là Hoắc Tùng Quân, hiện giờ bác cả của con khổ sở như vậy, con cũng không thể đứng nhìn chúng ta giãy dụa bên trong vũng bùn được, kéo chúng ta một lần đi.”
Lạc Hiểu Nhã nhíu mày, quả nhiên là giống như những gì cô nghĩ, cầm lại căn nhà là có giá đắt.

Bà cụ chú ý đến sắc mặt của cô, tiếp tục nói: “Chúng ta yêu cầu cũng không nhiều, bảo Hoắc Tùng Quân tìm cho bác cả của con một công việc ở Hoắc Kỳ, tốt nhất là có thể kiểm ra tiền, nhà chúng ta nhiều người như vậy, nếu như trả lại nhà cho con, phải về lại căn nhà cũ, Lạc Quang cũng đã lớn, còn muốn cưới vợ sinh con, người cũng nhiều, mà nhà cũ không đủ phòng, cho nên nếu như Hoắc Tùng Quân có thể giúp chúng ta giải quyết.”
Lạc Hiểu Nhã nghe bà cụ càng nói càng vô lý, càng nói càng tham lam không đáy, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nhưng bà cụ đang vui vẻ nói, không chú ý đến sắc mặt của Lạc Hiểu Nhã, trong đầu còn đang vơ vét xem có gì có thể đòi hỏi được gì ở Lạc Hiểu Nhã, thì thấy Lạc Hiểu Nhã có động tác.

Bà cụ không hiểu chuyện gì, vẫn ngồi trên ghế, lập tức vội vàng đứng lên muốn kéo tay của Lạc Hiểu Nhã: “Con, con muốn làm gì?”

Ngón tay Lạc Hiểu Nhã cầm chốt cửa, cười lạnh, nhìn bà cụ nói: “Làm cái gì? Đương nhiên là đi vào nôn ra, lời của bà nói làm tôi buồn nôn.

Tôi vẫn luôn nghi ngờ, bà vô liêm sỉ như vậy, tại sao có thể sinh ra bố tôi ưu tú, lương thiện như vậy?”
Bà cụ nghĩ một chút mới biết là Lạc Hiểu Nhã đang mắng bà.

Sắc mặt hiền lành của bà cụ ngay lập tức không thấy đâu nữa, cay nghiệt âm trầm nhìn chằm chằm Lạc Hiểu Nhã: “Con tiện nhân này, đừng không biết tốt xấu, mày không phải muốn căn nhà sao? Đó chính là của bố mày làm việc nhiều năm tích góp mua được, bên trong tất cả đều là hồi ức của một nhà ba người nhà mày, mày chẳng lẽ không muốn sao?”
Sắc mặt của Lạc Hiểu Nhã thay đổi một chút.

Trong lòng bà cụ cười lạnh, bà cụ đã nắm chắc điểm yếu này của Lạc Hiểu Nhã, dù con bé này miệng lưỡi bén nhọn, hai vợ chồng Lạc Quang Nhật vẫn là nơi mềm mại nhất trong lòng của cô.

Bà ta không tin Lạc Hiểu Nhã có thể nhìn không đòi lại căn nhà.


Lạc Hiểu Nhã nhìn chằm chằm bà cụ, trong mắt hận đến đỏ lên, thật lâu sau đột nhiên buông lỏng sắc mặt, chậm rãi cười: “Bà cụ, bà đang uy hiếp tôi sao? Rất đáng tiếc, tôi ghét nhất là uy hiếp”
Cô buông chốt cửa ra, quay người tựa lên ván cửa, nhìn bà cụ: “Tôi đột nhiên nhớ tới một việc, sau này tôi muốn lấy Hoắc Tùng Quân, coi như không trở về nhà ngủ, nhà của anh ấy nhiều như vậy, tôi ngủ chỗ nào chẳng được, tại sao tôi phải cố chấp lấy căn nhà của bố mẹ tôi?”
“Nhưng mà đó là bố mày cực khổ.”
“Đúng, đấy là bố tôi cực khổ mới mua được nhà, cũng là mẹ dùng thời gian trang trí tỉ mỉ.” Lạc Hiểu Nhã nói tiếp, cô vừa nói, trong đầu nghĩ đến căn nhà trước kia của cô, trong mắt tràn ngập hoài niệm.

“Nhưng mà căn nhà bị các người chiếm mất bốn năm, đồ dùng, trang trí bên trong, còn có sắp xếp đồ đạc chắc là đã bị đổi đi toàn bộ.

Những đồ của bố mẹ tôi có lẽ cũng đã bị các người vứt đi, chỉ còn lại một căn nhà trống đồ vật để tôi nhớ tới cũng không có, tôi còn muốn căn nhà mà các người đã ở để làm gì?”
Cô bật cười một tiếng, nói: “Chẳng lẽ còn muốn nhìn căn nhà, để nhớ tới sự vô liêm sỉ của các người sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc