TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Lạc Hiểu Nhã nghe thấy lời này của anh ta, mí mắt liền giật một cái.

Trong số bạn bè của cô tính cách của Sở Minh Nguyệt đúng thật rất độc đáo.

Nếu như cô ấy không thích Châu Hữu Thiên, mà yêu Trân Thanh Minh thì đó là một lực chọn không tồi, Trần Thanh Minh vẫn đáng tin cậy hơn Châu Hữu Thiên Nhưng trong lòng Lạc Hiểu Nhã vẫn thấy sai sai, mặc dù bây giờ Châu Hữu Thiên đối với Sở Minh Nguyệt rất tốt, nhưng trong lòng cô vẫn luôn lo lắng, sợ rằng anh ta sẽ xảy ra chuyện ong bướm với người khác như vậy sẽ làm tổn thương đến Sở Minh Nguyệt.

Hai người nói với nhau được vài câu, Cách Lệ Tâm bên đó tìm cô để thương lượng vài chuyện, Lạc Hiểu Nhã cúp điện thoại.

An Bích Hà bị đuổi đi trước sự chứng kiến của mọi người, cô ta cảm thấy tức giận và xấu hổ, quay lại công ty, yêu cầu bộ phận nhân sự đi tìm nhà thiết kế mới, lập tức bắt tay vào công việc.


Cô ta bắt đầu thu thập các bản nháp thiết kế đã bị bỏ của những năm trước rồi chọn ra một trong số đó, rồi đợi nhà thiết kế mới đến để sửa lại.

Nhưng bên phía nhân sự cũng đã liên hệ với không ít nhà thiết kế, người ta khi nghe thấy An Thị thì liền cúp máy, cuối cùng chỉ tuyển được vài nhà thiết kế không nổi tiếng và cũng không có tài năng gì nổi bật.

Lúc này An Bích Hà cũng không lựa chọn nhiều nữa, trực tiếp đưa bản thiết kế cho bọn họ, bảo bọn họ cố gắng hết sức để sửa nó.

Những bản thảo đã bị bỏ đi này, nhìn có vẻ rất dễ sửa nhưng thực chất rất khó.

Mấy nhà thiết kế đó đã phải làm thêm giờ, cuối cùng đến tối cũng đã sửa xong.

An Bích Hà nhìn qua bản thảo, cũng khá hài lòng nhưng vẫn không có chút gì nổi bật, nhưng để đối phó với cuộc họp báo ngày mai, như vậy đã đủ rồi.

Cô ta lập tức liên hệ với công xưởng, tăng ca liên tục để bắt tay vào may quần áo.

Bởi vì không có vốn lưu động, cô ta chỉ có thể giảm giá thành, sử dụng chất liệu không.

tốt, gấp rút làm việc suốt đêm, cuối cùng cũng đã may xong bộ quần áo để trưng bày trong cuộc họp báo vào ngày mai, vẫn còn có một phần nhỏ hàng tồn kho.

Đủ để đấu thầu và bán vào ngày họp báo.


Sau khi làm xong mọi chuyện, An Bích Thần mới vào phòng làm việc nhằm mắt một chút.

Mãi cho đến khi tiếng chuông báo thức vang lên, cô ta phát hiện mình ngủ chưa đầy hai tiếng, cả người đang trong trạng thái buồn ngủ và nóng nảy.

Bối cảnh của cuộc họp báo đã bắt đầu được bố trí, bởi vì trước đó đã làm không ít công tác tuyên truyền cho nên có rất nhiều người, không ít các phóng viên, minh tinh, các nhân vật trong giới thời trang đến, An Bích Hà ở hậu trường nhìn thấy vài quý cô ở trong giới cũng đến.

Cô ta vuốt ngực thở phào, nhẹ nhõm Cũng may đã giải quyết kịp thời, băng không nếu hủy cuộc họp báo này, hoặc lấy bộ quần áo rất giống với bộ mà hôm qua công ty đó cho ra mắt, sợ rằng danh tiếng của Khinh Hà sẽ không thể cứu vn được nữa.

Trần Thanh Minh cũng cử người qua đó để truyền tin tức về cuộc họp báo.

Thời gian trôi qua từng chút một, cuối cùng buổi họp báo cũng kết thúc.


An Bích Hà tìm ra bản thảo đó, tuy là những bản thảo đó đã bị bỏ đi trước đó, nhưng nó vẫn coi như có thể thông qua, trong cuộc họp báo có không ít các nhà thiết kế, cũng có những người trước kia từng làm việc cho An Thị, nhìn thấy những bộ quần áo đó, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Có điều với tình hình bây giờ của An Thị đã không còn cách nào tốt hơn thế nữa.

Cuộc họp báo này, không gây nên tiếng vang lớn, có những bộ quần áo người ta thấy đẹp, cũng coi như tạm ổn, thuận lợi hoàn thành.

Quần áo được trưng bày lên kệ, có vài bộ được các quý cô trong giới chụp lại, hôm đó quần áo mới trong cửa hàng An Thị bán khá chạy.

Ngay khi kết thúc, An Bích Thần cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi không còn sức lực nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc