TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



“Trước hết xuống dưới xem thử có chuyện gì” Tệ nhất cũng chỉ là phá sản mà thôi, ông ta đã đoán trước được kết cục rồi.

An Bích Hà vô cùng lo lắng xuống xe cùng An Vụ Khang, trong lòng cầu nguyện, dù thế nào đi nữa cũng đừng gặp chuyện xui xẻo, chỉ cần An thị còn tồn tại ngày nào thì cô ta vẫn là cô chủ quý giá của An thị, một khi An thị không còn nữa thì cô ta cũng hoàn toàn mất đi chỗ dựa vững chắc.

Vất vả lắm hai người mới xuyên qua đám người kia, thu vào tầm mắt là một chiếc xe cảnh sát, hai vị cảnh sát đứng cạnh xe, hôm qua cũng chính là hai người cảnh sát này đã tới tìm ông ta hỏi thăm theo thường lệ.

An Vu Khang hơi ngạc nhiên, nhìn thấy hai cảnh sát này, cuối cùng ông ta cũng biết cảm giác phiền muộn lúc sáng là từ đâu mà có.

Vừa nhìn thấy An Vu Khang, hai cảnh sát kia đã đi thẳng tới chỗ ông ta.


An Vu Khang nhìn thấy càng ngày họ càng đến gần, trong lòng cũng càng ngày càng lo lắng không yên.

Cuối cùng hai người kia dừng lại trước mặt ông ta, đưa tay lên, trong tay cầm một tờ giấy.

“An Vu Khang, chúng tôi đã nắm giữ chứng cứ chứng minh bốn năm trước ông đã phái người giết Lạc Nhật Quang, cũng mua chuộc pháp y Lý Hiên Nam để anh ta làm giả chứng cứ, đây là lệnh bắt, mời ông đi theo chúng tôi một chuyến.”.

ngôn tình hay
Dường như có thứ gì đó nổ “Ầm!” bên tai An Vu Khang, sắc mặt ông ta trở nên trắng bệch, đôi môi run run, cổ như bị nghẹn không được câu nào.

“Cậu… Các cậu có nhầm lẫn gì không, chẳng phải hôm qua chúng ta còn nói chuyện sao? Bản ghi âm kia trên mạng là do tôi uống say bị người ta ghi âm, không thể dùng để làm chứng cứ”
“Chứng cứ mà chúng tôi nói không phải là bản ghi âm đó” Cảnh sát giải thích: “Con gái của Lạc Quang Nhật đến đồn cảnh sát báo.

án, mang theo di thư của pháp y Lý Hiên Nam, còn có bản ghi âm cuộc nói chuyện của các người, trải qua kỹ thuật kiểm chứng, quả thật đó đúng là giọng của ông, cũng không có dấu vết sửa chữa cắt ghép gì”
Chứng cứ vô cùng xác thực, hoàn toàn có thể chứng minh là An Vu Khang đã giết người.

An Bích Hà nghe thấy những lời này, trong mắt thoáng qua một tia u ám và hoảng sợ, yên lặng cách xa An Vu Khang.

Ánh mắt An Vu Khang run rẩy, trong lòng cũng biết là mình không thể trốn thoát, nhưng trên mặt lại giả vờ ngạc nhiên: “Tôi chưa từng làm như vậy, tôi luôn là một công dân tuân thủ pháp luật.


Chẳng qua các cậu đã yêu cầu thì tôi đây sẽ đi với các cậu một chuyến để điều tra rõ ràng”
Ông ta nói xong, nhìn thoáng qua An Bích Hà bằng ánh mắt phức tạp, sau đó quay đầu nhìn về phía cảnh sát: “Tôi có thể lên lầu để xử lý một số chuyện không, chỉ mười phút thôi, mười phút sau tôi sẽ xuống đây và đi với các cậu.

Các cậu cũng biết rồi đấy, tôi là chủ tịch của An thị, tôi không thể bỏ mặc nhiều người như vậy”
Không ít người đang vây xung quanh đều là nhân viên của An thị, nghe thấy những lời này, tiếng bàn tán vẫn luôn không ngừng Cảnh sát nhìn ông ta một cái, gật đầu đồng ý: “Chúng tôi chỉ cho ông thời gian mười phút, nhưng chúng tôi phải đi theo ông”
An Vu Khang gật đầu: “Được, các cậu chờ tôi ngoài văn phòng, dù sao những chuyện mà tôi cần xử lý đều là bí mật của công ty”
Cảnh sát do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, đi lên lầu theo An Vu Khang.

An Bích Hà nhìn theo bóng lưng của bố, phía sau còn có cảnh sát theo sát ông ta, môi cũng run cầm cập.

Ngón tay cô ta run run lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho mẹ An.


Sau khi nối máy, giọng cô ta nghẹn ngào: “Mẹ ơi mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Cảnh sát đã tìm đến cửa, Lạc Hiểu Nhã tìm được chứng cứ chứng minh bốn năm trước bố cho người sát hại Lạc Quang Nhật, đã báo án rồi.

Con không muốn cũng gặp họa theo đâu”
Mẹ An vừa nghe lời này, lập tức nghiêm mặt: “Bích Hà, còn nhớ trước đây mẹ đã nói gì với con không? Giao hết toàn bộ mọi thứ cho bố con đi, bây giờ ông ta đã không còn đường chối cãi, nhưng con thì khác, ba năm đó con vẫn luôn hôn mê, con không hề biết gì cả, những quyết định đó đều là của bố con, rõ rồi chứ?”
Hốc mắt An Bích Hà đỏ hết lên, cô ta vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, kiêu căng ngang ngược, cuối cùng bây giờ đã biết sợ hãi là gì.

Đặc biệt là nhìn thấy ngày trước An Vu Khang rạng rỡ vô hạn, nay lại bị cảnh sát theo sát, mất mặt chật vật trước hàng trăm đôi mắt của công chúng, cô ta càng hoảng sợ hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc