TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Thoạt nhìn những vết cào này là do con người tạo ra, ngoại trừ Lạc Hiếu Nhã, ai còn dám lưu lại vết cào trên cổ Hoắc Tùng Quân chứ.

Lâm Bách Châu vô cùng khách khí với anh, trong giọng nói tràn đầy xa cách, dường như lại càng chán ghét anh hơn: “Anh tìm tôi làm gì? Tôi là bác sĩ khoa mắt, mắt anh có vấn đề sao?”
Hoắc Tùng Quân đối với sự chán ghét của anh ta, cười khẽ: “Không phải tôi đến đây để khám bệnh.”
“Không khám bệnh thì mau cút đi, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Giọng nói của Lâm Bách Châu cáu kỉnh, người khác sợ Hoắc Tùng Quân, anh ta không sợ.

Hoắc Tùng Quân gõ lên bàn, vẻ mặt nhàn nhạt: “Đừng tức giận, thân là bác sĩ thì nên tự thân dưỡng tính.

Tình khí lớn như vậy, dọa bệnh nhân sự thì phải làm sao?”
Lâm Bách Châu hít sâu mấy hơi, cố gắng không chế tính khí của mình, Hoắc Tùng Quân này thật sự càng ngày càng khiến người khác tức giận rồi.


Đặc biệt là những vết cào trên cổ anh, Lâm Bách Châu không nhìn nữa, trong lòng có thể sinh ra một cỗ hận thù, thật sự hủy diệt anh.

“Rốt cuộc anh có chuyện gì?” Giọng nói của Lâm Bách Châu giống như nói qua kẽ răng vậy, nói từng chữ từng từ một.

Hoắc Tùng Quân thấy tính khí của anh ta đã đến cực điểm rồi, lúc này mới nói đến chuyện chính: “Bức ảnh mà cậu đưa cho Hiếu Nhã xem là ai đưa cho anh?”
Vẻ mặt Lâm Bách Châu khựng lại, vậy mà Hiếu Nhã lại nói với anh ta.

Ánh mắt anh ta phức tạp, lần trước Lạc Hiếu Nhã nhìn bức ảnh, rõ ràng đã tràn đầy khát vọng với Hoắc Tùng Quân rồi, lúc này mới qua mấy ngày, còn chưa đến một tuần, vậy mà bọn họ đã làm hòa rồi.

Bản lĩnh của tên Hoắc Tùng Quân này thật là lớn mà.

Giọng nói của anh ta lạnh lùng: “Một người bạn vô tình chụp được gửi cho tôi, có vấn đề gì?”
Có vấn đề gì, vấn đề quá lớn rồi.

Trước khi đến bệnh viện, Hoắc Tùng Quân cảm thấy Lâm Bách Châu cố ý lấy được bức ảnh đó, sau đó khiến bức ảnh đó trở nên ám muội không rõ ràng, muốn khiêu khích quan hệ của anh mà Lạc Hiếu Nhã.

Nhưng sau khi đến bệnh viện, hỏi cái này với Lâm Bách Châu, anh vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Lâm Bách Châu, không phát hiện thấy anh ta nói dối.

Hai bức ảnh này thật sự là bạn của anh ta đưa cho anh ta.

“Đưa bức ảnh cho tôi xem” Anh nhìn Lâm Bách Châu, giọng nói cường ngạnh.

Lâm Bách Châu không vui cau mày: “Hoắc Tùng Quân, anh đang ra lệnh cho tôi sao? Tôi không phải nhân viên của anh, anh bảo tôi cho anh xem ảnh thì tôi liền cho anh xem sao, anh cho rằng mình là ai chứ?”.


Hoắc Tùng Quân thấy anh ta như vậy, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Lâm Bách Châu, tôi nói cho anh biết, có lẽ anh đã bị người khác lợi dụng rồi.

Có người cố ý đưa cho anh bức ảnh đó, muốn khiêu khích quan hệ của tôi và Hiếu Nhã”
“Vậy thì làm sao chứ?”
Lâm Bách Châu không chịu thua nhìn anh, cười: “Đây chính là thứ mà tôi muốn thấy.

Tôi cũng không thích anh và Hiếu Nhã ở cạnh nhau, có loại chuyện tốt này, tôi bị lợi dụng cũng không và cả”
Hoắc Tùng Quân nghe thấy vậy, trong lòng dâng lên tức giận, tràn đầy phiền muộn.

Tên em trai này của Lâm Bách Vĩ bị làm sao vậy?
Khi nhỏ thì ngoan ngoãn như vậy, đuổi theo sau lưng bọn họ, luôn mồm gọi anh ơi, sao bây giờ lại trở thành người khiến người khác muốn đạp cho hai phát như vậy chứ?
Lâm Bách Châu nhìn Hoắc Tùng Quân, cũng một mặt chán ghét.

Anh trai mình và Hoắc Tùng Quân lớn lên cùng nhau, quan hệ còn thân thiết hơn với người em trai ruột là mình.


Mỗi lần đều đứng về phía Hoắc Tùng Quân, chuyện này đã khiến anh ta ôm hận từ lâu rồi, cộng thêm việc hai người đều thích Lạc Hiếu Nhã, cho nên mới như vậy, nhìn thấy nhau là thấy phiền.

“Lâm Bách Châu, tôi không đùa với anh, người phía sau có thể là An Bích Hà.

Cậu cũng không phải là không biết thái độ của An Bích Hà đối với Hiếu Nhã”.

Anh nói như vậy, Lâm Bách Châu cũng do dự.

Mặc dù anh ta không muốn nhìn thấy Hoắc Tùng Quân, nhưng quả thật thật sự thích Lạc Hiếu Nhã, cũng không muốn để An Bích Hà làm tổn thương đến Lạc Hiếu Nhã, trước kia cô đã chịu nhiều khổ cực rồi.

“Này, xem đi”
Lâm Bách Châu lấy điện thoại ra, ném cho Hoắc Tùng Quân..


Bình luận

Truyện đang đọc