TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Chung Khánh Ngọc mắt sáng bừng lên: “Đúng, Lạc Hiểu Nhã vẫn còn có động cơ, chiếc nhẫn này là nhẫn đính hôn của Bích Hà, mà Lạc Hiểu Nhã là vợ cũ của cậu Hoắc, tôi nghĩ cô ta hẳn rất ghen ghét việc Bích Hà và cậu Hoắc đính hôn, nên đã cố tình lấy cắp chiếc nhẫn”.

Lạc Hiểu Nhã bật cười khi nghe thấy điều đó: “Hồi đó chính tôi là người đưa ra lời ly dị, làm chuyện bậy bạ, mặt dày mặt dạn vốn không phải là tôi, An Bích Hà, khi cô nói điều này không cảm thấy lương tâm cắn rất sao?”
Tất cả khách khứa khi nghe thấy điều này đều xì xầm bàn tán với nhau, bọn họ không hề nghe thấy chút tin tức về cuộc kết hôn của Hoắc Tùng Quân, không ngờ bên trong lại có nhiều chuyện như thế.

An Bích Hà ánh mắt tối sầm lại, siết chặt tay lại: “Điều kiện của Tùng Quân đã đặt ở đây, nếu không phải vì tôi đã đính hôn với anh ấy, thì các cô gái đều sẽ đổ xô vào, còn Cô Lạc, nói một câu không hay rằng, cô vốn không xứng với Tùng Quân… Nhưng cô yên tâm, cô lấy cắp chiếc nhẫn, tôi sẽ không báo cảnh sát đầu, chỉ cần cô xin lỗi tôi, thề rằng sau này sẽ không bám lấy Tùng Quân nữa, thì lần này tôi sẽ không báo cảnh sát”
Ánh mắt của cô ta chứa đựng sự đắc chí, Lạc Hiểu Nhã không thể chứng minh mình vô tội, tình hình hiện tại rất có lợi với cô ta, cô ta nhất định phải buộc Lạc Hiểu Nhã thì trước mặt mọi người.

Khách mời ở đây đều là những người trong giới, chỉ cần Lạc Hiểu Nhã sau này dám quyến rũ Hoắc Tùng Quân thì chắc chắn sẽ bị mọi người chỉ trích và khinh bỉ.


Ánh mắt của Lạc Hiểu Nhã trở nên lạnh lùng: “Muốn tôi xin lỗi cô, là chuyện không thể nào, tôi nói lại một lần nữa, tôi không có lấy cắp chiếc nhẫn.

Vẫn nên trực tiếp báo cảnh sát đi, để cảnh sát kiểm tra kỹ càng, tôi quang minh lỗi lạc, tin rằng cảnh sát chắc chắn có thể trả lại sự công bằng cho tôi”.

An Bích Hà nghiến răng, không ngờ rằng Lạc Hiểu Nhã lại khó xử lý như thế, thà báo cảnh sát cũng không chịu nhận sai.

Người nhà họ Lâm lúc này cũng lên tiếng: “Báo cảnh sát đi, vì chuyện này xảy ra trong bữa tiệc của nhà họ Lâm chúng tôi, nên chúng tôi có nghĩa vụ phải điều tra ra sự thật, trả lại sự công bằng cho mọi người”
Khi họ nói điều này nghĩa là họ đã bày tỏ thái độ, họ đứng về phía của Lạc Hiểu Nhã.

Sắc mặt của An Bích Hà tái nhợt, trong tiềm thức muốn quay sang nhìn Hoắc Tùng Quân, nhưng phát hiện, không biết Hoắc Tùng Quân đã biến mất từ lúc nào.

Anh đã đi đâu rồi?
Mọi người nhìn thấy hành động của cô ta, cũng đột nhiên phát hiện.

không thấy Hoắc Tùng Quân đâu cả, không khỏi thắc mắc anh đã đi đâu rôi.


Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng náo động, mọi người đều đưa mắt nhìn theo, thấy có hai người mặc áo cảnh sát đang đi tới, người dẫn đường lại là Hoắc Tùng Quân!
“Tùng Quân, anh, chuyện này là chuyện gì vậy?” An Bích Hà nhìn cảnh sát.

Hoắc Tùng Quân liếc mắt nhìn cô ta, đôi mắt lạnh lùng: “Chiếc nhẫn nằm ở dưới đất, chưa có ai đụng qua chứ”.

“Không có! Tớ đã làm theo cậu nói, không cho ai chạm vào chiếc nhẫn” Lâm Bách Vĩ vội nói: “Tùng Quân, là cậu báo cảnh sát phải không?”
Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Vừa nãy không tìm thấy chiếc nhẫn thì tôi đã đi báo cảnh sát, vì không có chứng cứ chuẩn xác nên vẫn là giao cho người chuyên nghiệp sẽ yên tâm hơn:
Anh vừa nói vừa tránh đường ra cho cảnh sát và những người mang theo đầy đủ các loại thiết bị chuyên nghiệp vào.

Những người đó ngồi xổm ở bên cạnh chiếc nhẫn, bắt đầu thận trọng lấy dấu vân tay, có người cầm lấy thiết bị lấy dấu vân tay đi đến trước mặt của Lạc Hiểu Nhã, Chung Khánh Ngọc và An Bích Hà, để họ nhập dấu vân tay của mười ngón tay vào.

Lạc Hiểu Nhã sửng sờ, cô tưởng Hoắc Tùng Quân vừa rồi nhanh chóng xác định chiếc nhẫn là của An Bích Hà, còn tưởng rằng lần này anh lại vô điều kiện đứng về phía An Bích Hà.


Hoá ra là vì không muốn An Bích Hà chạm vào chiếc nhẫn, sợ cô ta sẽ giở trò, làm hỏng dấy vân tay trên chiếc nhẫn.

Cô mấp máy môi, không nói gì cả, nhanh nhẹn nhập dấu vân tay của mình.

Sắc mặt của Chung Khánh Ngọc và An Bích Hà có chút khó coi, nhất là Chung Khánh Ngọc, sắc mặt trắng bệch như ma, nhưng dưới cái nhìn bắt buộc của Hoắc Tùng Quân, vẫn phải ngoan ngoãn nhập dấu vân tay của mình vào.

Không bao lâu sau, người bên phía cảnh sát đứng ra, nhìn ba người họ và nói: “Đã có kết quả kiểm tra rồi”
Chung Khánh Ngọc lo lắng nắm chặt lấy chiếc váy trắng của mình, nếu không phải do chất lượng của chiếc váy tốt, e rằng đã nắm thủng một lỗ..


Bình luận

Truyện đang đọc