VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Cả người anh chợt cứng đờ, sau đó giọng người con gái lạnh lùng và trong trẻo vang lên bên tai: “Không muốn chết thì thành thật một chút cho tôi”.
Dụ Lâm Hải thật sự không biết cô đã giấu con dao đó vào trong ổ chăn từ khi nào.
Cô đề phòng anh như phòng trộm vậy, có cần phải thế không.
Anh ngoan ngoãn nằm trở về chỗ cũ, giải thích với cô: “Tôi chỉ muốn được gần em hơn một chút thôi”.
Nam Mẫn lạnh lùng “à” một tiếng: “Ba năm trước anh đã có rất nhiều cơ hội để gần tôi và hoàn toàn hợp pháp, khi đó anh không thèm cơ mà, bây giờ anh lại nói như thế, anh có biết là đã quá muộn rồi không?”
Giết người đâm vào tim, Dụ Lâm Hải cảm thấy mỗi một câu Nam Mẫn nói đều như mũi tên cắm thẳng vào hồng tâm, đâm thủng tim anh.
Hệt như con dao kia vậy.
Nhưng cô còn ác hơn…
“Dụ Lâm Hải, anh đừng tưởng anh dùng chiêu khổ nhục kế đó là có thể được đằng chân lại lên đằng đầu.

Nếu là Nam Mẫn của ngày xưa, có lẽ anh sẽ thành công đấy.

Nhưng Nam Mẫn bây giờ là một cô gái lạnh lùng lại vô tình, ít nhất thì với anh là như vậy”.
Cô nói huỵch toẹt ra như thế, không cho Dụ Lâm Hải cơ hội để chuẩn bị tinh thần.

Anh ngạc nhiên: “Tại sao em…”
Nam Mẫn khẽ xì một tiếng: “Sao tôi biết ư? Dụ Lâm Hải, hãy nhớ kỹ một câu, tôi còn hiểu anh hơn chính bản thân anh.

Nên anh đừng hòng giở mấy cái trò ma mãnh của mình với tôi, nhỡ đâu chơi không cẩn thận, bị người ta vạch trần thì ngại lắm”.
“…”, Dụ Lâm Hải khẽ mím môi, bây giờ anh cũng đã xấu hổ lắm rồi.
Không ngờ cô lại biết!
“Anh có hơi ngây thơ quá rồi đó”.
Giọng Nam Mẫn trong bóng đêm có vẻ lạnh lẽo đến lạ: “Anh tưởng bị đánh một trận là có thể khiến tôi mềm lòng, hồi tâm chuyển ý với anh hả?”
Ánh mắt Dụ Lâm Hải cũng thoáng lạnh: “Tôi chỉ muốn có cơ hội được theo đuổi em một lần nữa thôi”.
“Nếu tôi không cho thì sao?”
“Thế thì tôi sẽ tự thân vận động!”
Giọng Dụ Lâm Hải có vẻ vô cùng kiên quyết: “Trước đó em nói chuyện em yêu tôi chẳng liên quan gì đến tôi hết.

Thế thì bây giờ, việc tôi theo đuổi em cũng không liên quan gì tới em cả.

Tôi sẽ không nói mấy câu như làm lại từ đầu, bởi vì từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chính thức bắt đầu theo đuổi em!”
Nam Mẫn: “…”
Cách một màn đêm, cô không nói gì quay sang nhìn anh: “Tôi bảo này, anh muốn cải lão hoàn đồng hả? Ngây ngô như một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn vậy.

Những lời anh vừa nói là do Phó Vực dạy cho đúng không”.
“Ừm”, Dụ Lâm Hải không hề do dự bán đứng người anh em của mình.
Nam Mẫn lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng là văn phong của cậu ấm nhà họ Phó.

Gần mực thì đen, anh cẩn thận bị anh ta dạy hư đấy”.
Dụ Lâm Hải không sợ bị Phó Vực dạy hư, anh chỉ cảm thấy bây giờ mình còn chưa đủ hư, nếu anh có được một nửa hư hỏng của Phó Vực thì chắc bây giờ đã tóm được Nam Mẫn, công thành chiếm đất xong hết cả rồi.

“Tuy những lời đó là do cậu ta dạy, nhưng tôi nói nó bằng tấm chân tình của mình”.
Dụ Lâm Hải khẽ nói: “Nam Mẫn, tôi nhận ra mình đã thương em rồi.

Người tôi thương chính là Nam Mẫn, mà không phải là Lộ Nam Mẫn, em có thể hiểu được lời tôi nói không?”
Tim Nam Mẫn chợt hẫng mất một nhịp.
Sao cô lại không hiểu được cơ chứ?
Ba năm gả cho anh, ngày nào cô cũng phải sắm vai “Lộ Nam Mẫn”, đó là Nam Mẫn đã được tô vẽ lên rất nhiều, cô ấy hiền lành, lương thiện, dịu dàng, mảnh mai, hệt như một đóa tường vy nũng nịu, cô nghĩ đó là mẫu người Dụ Lâm Hải thích.
Nhưng con người thật sự của Nam Mẫn là bá đạo, là ngang ngược, là lạnh lùng và độc lập, như một đóa hoa hồng có gai, có thể mặc sức nở rộ thật xinh đẹp, cũng có thể dùng gai để chống lại tất cả mọi thương tổn.
Anh nói người anh thích là Nam Mẫn, thì ra con người thật của cô mới là dáng vẻ mà anh yêu thích.
Thế Trác Huyên đó thì sao?
Hay có thể nói là, sở thích của một người có thể thay đổi? Trước kia Dụ Lâm Hải thích một đóa hoa trắng muốt như Trác Huyên, bây giờ anh lại thương hoa hồng rực lửa, nên con người thật của cô đã lọt vào mắt xanh của anh, khiến anh cảm thấy hứng thú.
Ha, đàn ông.
“Anh muốn theo đuổi tôi thật ư?”, Nam Mẫn hết sức kiêu ngạo nói: “Theo đuổi tôi vốn không phải là chuyện gì dễ dàng, huống chi, anh là người nằm trong danh sách đen, tôi khuyên anh tốt nhất nên từ bỏ đi, để tránh tự chuốc lấy khổ về mình”.
Dụ Lâm Hải nghe thấy cô đã bắt đầu lơi lỏng, thì bất ngờ nói: “Một khi tôi đã quyết định làm gì, thì không có việc bỏ dở giữa chừng.

Dù việc đó có nhiều thử thách và chông gai, nhưng tôi thích”.
Nam Mẫn lười biếng ngáp một cái: “Anh thích là được rồi”.

Cô mệt rồi, không còn đủ sức để bàn với anh về chuyện thích hay không thích nữa, bèn xoay người, ngủ.
Dụ Lâm Hải thấy cô quay đi, chỉ để lại bóng lưng cho mình thì rất muốn tiến tới ôm cô vào lòng ngủ, nhưng con dao găm của Đức chém sắt như chém bùn vẫn nằm giữa hai người, ngăn không cho anh vượt Lôi Trì.
Khó lắm cô mới chịu lơi lỏng, anh không thể chọc giận người con gái này nữa.
Dụ Lâm Hải cố nhịn, nằm yên tại chỗ.

Nam Mẫn chìm vào giấc ngủ, cũng không ngủ say cho lắm, đến gần rạng sáng mới lờ mờ thiếp đi.
Đồng hồ sinh học gọi cô tỉnh giấc, mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ ra, cô xoay người, phát hiện cái giường bên cạnh đã trống không, chẳng còn bóng dáng Dụ Lâm Hải ở đó.
Cô nhíu mày, xốc chăn ngồi dậy, nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, hình như còn có tiếng chiên xào gì đó.
Nam Mẫn nhìn theo hướng âm thanh, trông thấy Dụ Lâm Hải mặc quần áo bệnh nhân đứng trong bếp, anh thật sự đang làm trứng ốp.

Con người này vô cùng nhạy bén, cô chỉ mới đi đến cửa phòng bếp thì anh đã xoay người lại: “Dậy rồi hả?”
Anh khẽ nở nụ cười với cô, đột nhiên dầu trong chảo bắn lên, khiến lông mày anh nhíu mày, không đứng đó cười nữa mà vội vàng quay lại để lật trứng gà.
Dáng vẻ vội vàng đó, còn đâu sự bình tĩnh và thong dong của tổng giám đốc ngày thường.


Bình luận

Truyện đang đọc