VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 252

Thấy hai người sắp hôn lấy nhau, cửa lại bị đá “rầm” một tiếng, Nam Ninh Trúc giận mình run run, quả trên miệng cũng rơi “lạnh cạch” xuống bàn: “Ai?”

Ông ta quát một tiếng chói tai, đang định nổi bão thì chợt trông thấy gương mặt u ám của Nam Mẫn, cô đến đây với sự lạnh lẽo tiêu điều.

“Tổng giám đốc Nam!”

Cô nghệ sĩ đó vừa trông thấy Nam Mẫn thì như tìm thấy đường sống trong cõi chết, lập tức xúc động nhào về phía cô.

Nam Ninh Trúc thấy Nam Mẫn dẫn Nam Lâm đến thì sắc mặt ông ta lập tức tối xuống.

“Ở đây không có chuyện của cô nữa, đi ra đi”.

Nam Mẫn bảo giám đốc Ngải dẫn cô nghệ sĩ đó ra ngoài rồi kéo Nam Lâm vào trong.

Nam Ninh Trúc bị phá rối chuyện tốt nên khó chịu, bắt chéo chân ngồi đó không nhúc nhích, bộ quần áo như thần tiên trên người không hợp với hành động của ông ta chút nào, kẻ tự gọi mình là quân tử lại làm ra những chuyện hèn hạ như thế sau lưng.

Nam Mẫn không ưa gì vẻ âm hiểm giả dối của chú hai, thì lại càng ngứa mắt bộ dạng dối trá xấu xa của chú ba.

Người ta thường nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, thỉnh thoảng Nam Mẫn cũng thấy lạ, cùng lớn lên dưới một mái nhà, nhưng tại sao lại có sự khác biệt lớn như thế, có người trước kia vẫn còn đứng đắn, nhưng sau này lại ngày càng đi lệch hướng.

“Cháu cả, ban ngày ban mặt mà chuyện gì thế này?”

Nam Ninh Trúc phủi bụi bặm trên người, không thèm ngẩng đầu lên bắt chuyện với Nam Mẫn, tiện lấy tay hai quả óc chó mình mang tới để chơi trên bàn.

Ánh mắt lạnh lùng của Nam Mẫn lướt qua mặt Nam Ninh Trúc, phun ra những chữ lạnh bang đầy vô tình: “Giữa ban ngày ban mặt, chú ba lại làm những chuyện gì trong này thế?”

Mặt Nam Ninh Trúc vẫn không có chút sợ hãi nào, dù trước mặt con gái ruột của mình, ông ta cũng không hề kiêng dè.

Óc chó trong tay phát ra tiếng lạch cạch, nụ cười trên mặt Nam Ninh Trúc cũng đầy ghê tởm: “Nghệ sĩ nhỏ một lòng muốn nổi tiếng, sống chết bò lên người chú, chú cũng chịu thôi. Có người đàn ông nào lại từ chối đàn bà tự dâng mình lên đâu?”

Những lời vô liêm sỉ như thế, người làm con gái ông ta như Nam Lâm nghe xong cũng thấy mất mặt cho bố mình. Nam Mẫn nhìn Nam Ninh Trúc với ánh mắt lạnh lẽo, không nhịn được muốn nhổ cho ông ta một ngụm nướt bọt.

Một khi con người ta đã trở nên mặt dày mày dạn thì chẳng khác gì con chó điên bên đường.

Từ khi lên làm phó tổng giám đốc, Nam Ninh Trúc tưởng mình là hoàng đế, biến truyền thông Nam Ninh thành hậu cung của mình, đến ngày lại hẹn một nghệ sĩ lên gọi là “lâm hạnh”, biến sự vô liêm sỉ thành phong lưu, xem sự hèn hạ là vui đùa, những hành động đó khiến con người ta điên tiết đến cùng cực.

Mấy năm nay dù đã có Hạ Thâm giữ gìn, Nam Mẫn âm thầm bảo vệ, nhưng vẫn có một số nghệ sĩ một lòng muốn nổi tiếng đã có suy nghĩ lệch lạc, chủ động hoặc bị động dán lấy Nam Ninh Trúc, mà người con gái Hoa kiều tên Hà Hân kia cũng đã thành công ngồi vào vị trí đó với dáng vẻ của người thắng cuộc.

Cái thế giới này hoang đường đến mức con người ta không thể tin nổi, nhưng nó thật sự tồn tại những việc như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc