VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 615

Nam Mẫn gọi Lỗ Hằng vào, bảo anh ta sắp xếp một chút để vài ngày nữa đưa ông cụ đến thành phố Bắc một chuyến.

Đang nói thì điện thoại reo lên ting ting, đó là tin nhắn đến từ Dụ Trạch Vũ.

“Chị Nam, hôm nay thành phố Nam có mưa to, ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn nha~”

“Vòng tay chị hứa với em rồi đó, đừng có quên nha~”

Chẳng có gì để nghi ngờ, Nam Mẫn trả lời lại rất nhanh: “Được”.

Ở một nơi khác, Dụ Lâm Hải nhận được tin nhắn thì trả lời, chỉ là một chữ hết sức đơn giản, lại khiến cho khóe môi anh cong lên, nở nụ cười dịu dàng.

Phó Vực đang làm ầm làm ĩ thì chợt trông thấy dáng vẻ dạt dào gió xuân của Dụ Lâm Hải, nhướng mày lên.

Có biến?

“Gửi tin nhắn cho ai vậy, cười thành cái bộ dạng quỷ quái gì thế không biết?”

Phó Vực hết sức tò mò, giơ tay giật lấy điện thoại trong tay Dụ Lâm Hải, nhưng động tác của Dụ Lâm Hải còn nhanh hơn cả anh ta, nhanh chóng tắt màn hình và cất điện thoại đi.

Lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Cậu biết cái gì gọi là lịch sự không?”

Phó Vực nhíu mày: “Nam Mẫn cho cậu ra khỏi danh sách đen rồi hả? Cậu add friend với cô ấy rồi hả?”

Dụ Lâm Hải khẽ mím môi: “Liên quan méo gì đến cậu”.

“Cái nụ cười đó của cậu chẳng khác gì mấy cô gái đang tương tư, nhìn là biết đang yêu đương hẹn hò gì rồi”.

Phó Vực khoanh tay nhìn anh ta: “Nhưng mà cái bộ dạng này của cậu chắc là không yêu đương gì với người con gái khác đâu. Người anh em, thật ra cậu cũng thảm thương lắm, có được cô vợ cũ như Nam Mẫn thì làm sao mà yêu được người con gái khác cơ chứ?”

Anh ta xoa trán, suy tư khổ sở: “Cái câu nghe đau đến cháy lòng ấy là gì đấy nhỉ? À đúng rồi, từng lướt qua biển lớn thì chút nước có là gì, mây không bay ở Vu Sơn thì không phải là mây…”

Dụ Lâm Hải nghe những lời vớ vẩn đó quá đủ rồi, nên trực tiếp ném cho anh ta cái chìa khóa: “Tạm biệt, không tiễn”.

Phó Vực nhận chìa khóa, hài lòng vẫy vẫy tay rồi xoay người lượn đi.

“Cảm ơn nhé người anh em, tôi ở nhà chờ cậu”.

Hèn không sao tả được.

Từng lướt qua biển lớn thì chút nước có là gì, mây không bay ở Vu Sơn thì không phải là mây.

Dụ Lâm Hải cười khổ một tiếng, ai dám nói điều đó không đúng?

Hà Chiếu gõ cửa vào, báo cáo: “Tổng giám dốc Dụ, bên thành phố Nam báo tin, Nam Ông đã ký hợp đồng rồi”.

“Được”.

Ánh mắt Dụ Lâm Hải chợt sáng: “Sắp xếp lịch trình đi, tôi đích thân đi đón ông”.

“Ặc…”, Hà Chiếu lại nói: “Tổng giám đốc Nam đã cử người đi cùng ông cụ, chỉ tính vệ sĩ thôi đã là mười người, còn đi máy bay riêng tới. Nói là, bên chúng ta chỉ cần hoàn thành tốt việc đón tiếp là được”.

Bình luận

Truyện đang đọc