VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 967

Luật sư Đàm giơ túi giấy da bò được niêm phong đỏ cho mọi người xem, sau đó chậm rãi mở ra, lấy di chúc ở bên trong ra, chính thức tuyên đọc:

“Người làm di chúc: Dụ Lâm Hải. Giới tính: Nam. Dân tộc: Hán…”

Vừa nghe thấy phần mở đầu, mọi người liền không tự chủ đỏ vành mắt, tiếng thút thít không ngừng vang lên.

Nam Mẫn ngồi ở đó, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc.

Thời khắc luật sư bắt đầu đọc di chúc kia, cô đã muốn rời đi.

Tất cả mọi thứ quá hoang đường, cô là gì của anh, tại sao phải ở đây nghe một bản di chúc bỏ đi?!

Anh ép cô đón nhận cái chết của anh, bây giờ lại ép cô nhận di chúc của anh sao?!

Khốn kiếp!

Quá khốn kiếp!

“Bởi vì lo lắng bản thân qua đời vì tai nạn bất ngờ hoặc không bất ngờ, người nhà sẽ xảy ra tranh chấp vì vấn đề kế thừa gia sản, nên tôi đã lập bản di chúc này vào ngày 18 tháng 8 năm XX tại thành phố Nam, giải quyết tất cả tài sản và quyền lợi của tôi như sau: Một, về tình hình tài sản, hiện giờ tài sản và quyền lợi chính tôi đang sở hữu không giới hạn bất động sản ở chỗ X, tương ứng tọa lạc tại…”

Luật sư Đàm đọc rất lưu loát: “Dinh thự nhà họ Dụ thuộc sở hữu của ông ngoại tôi Dụ Nghiêm Hành, một căn bất động sản ở Cẩm Tú Hoa Phủ phía nam thành phố thuộc về mẹ ruột tôi bà Dụ Phượng Kiều. Một căn chung cư đơn nguyên hai tòa số mười khu Cẩm Tú Hoa Phủ và một căn nhà số năm mang kiến trúc phương tây nằm ở dinh thự Nhã Mẫn ở thành phố Nam đều thuộc về sở hữu của cô Nam Mẫn – vợ cũ của tôi. Quyền quản lý viện bảo tàng Cảnh Văn thuộc về Nam Mẫn. Ngoài ra, tất cả cổ phần tôi có ở tập đoàn Dụ Thị cũng thuộc về Nam Mẫn”.

Lời vừa dứt, ông hai Dụ và ông ba Dụ đột nhiên trợn tròn mắt.

“Cái gì?!”

Luật sư Đàm vẫn chưa đọc xong: “Nếu bản thân đột ngột qua đời, hy vọng cô Nam Mẫn có thể nể mặt mối quan hệ quen biết này chấp nhận vị trí tổng giám đốc tập đoàn Dụ Thị, Lâm Hải vô cùng cảm kích”.

Nam Mẫn mặt không biểu cảm nghe tất cả những thứ này, những tài sản và cổ phần này đối với cô đều là thứ đồ sao cũng được.

Cô sao cũng được, nhưng nhà họ Dụ thì không.

Còn có một vài tài sản và quyền lợi vẫn chưa đọc hết, ông hai Dụ và ông ba Dụ đã đứng ngồi không yên, không muốn nghe nữa!

Ông hai Dụ nặng nề nói: “Bất động sản hay gì thì tôi không có ý kiến, Hải nó thích cho ai thì cho, nhưng cổ phần của Dụ Thị có thể tùy tiện cho người bên ngoài sao?”

Ông ba Dụ cũng đột nhiên đứng dậy: “Đúng vậy! Còn cho một người ngoài làm tổng giám đốc của Dụ Thị chúng ta, nực cười! Nhà họ Dụ chúng ta không có người sao?”

Hai người gào thét, Lạc Quân Hành ngồi trong góc, nhíu mày không nói gì.

Ông cụ Dụ nói: “Được rồi, ồn ào cái gì. Đây là di chúc Hải để lại, sắp xếp thế nào là tự do và quyền lợi của nó, liên quan gì đến các con? Ông già này còn chưa chết, làm loạn cái gì?”

“Bố, bố đừng hồ đồ”.

Ông hai Dụ nói: “Bố chê con và thằng ba vô dụng, ban đầu giao chức vị tổng giám đốc cho thằng Hải, chúng con đâu có nói gì. Mặc dù Hải là cháu ngoại, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Dụ chúng ta, còn Nam Mẫn…”

Bình luận

Truyện đang đọc