VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 428

“Không được”.

Tư Triết lắc đầu, cầm mảnh giấy của Nam Mẫn viết ở bên cạnh cho anh trai xem: “Chị nói rồi, anh vừa làm phẫu thuật, không được ăn quá nhiều hải sản, tránh để nhiễm trùng vết thương, bệnh nhân phải nghe lời dặn của bác sĩ”.

Nói xong, cậu ta dứt khoát nhanh gọn lọt vỏ mấy con tôm cuối cùng, nhét vào trong miệng.

Ăn hết sạch sẽ, để lại vỏ ngao và vỏ tôm.

Tư Đạc trơ mắt nhìn, nhiều món ngon như vậy bày trước mặt, anh ta lại chỉ được nếm thử, vị giác không được thỏa mãn.

Anh ta thở dài: “Thật không ngờ tổng giám đốc Nam lại có tài nấu nướng như vậy”.

“Đúng thế!”

Tư Triết đứng dậy thu dọn rác còn thừa, nói đến Nam Mẫn thì thấy vinh quang, đôi lông mày hớn hở: “Chị rất giỏi nấu ăn”.

Đầu bếp tiệc nhà nước còn không theo kịp cô ấy chứ.

Tư Đạc ngước mắt nhìn em trai: “Hình như em rất thân với tổng giám đốc Nam, còn từng ăn cơm cô ấy làm à?”

Một câu nói khiến Tư Triết lỡ tay đánh rơi hộp cơm, phát ra tiếng giòn tan, mấy giọt dầu bắn xuống đất.

Tư Đạc cau mày: “Hoảng hốt như vậy, có thể thấy em đang chột dạ”.

Tư Triệt vội ngồi xổm xuống nhặt hộp cơm, dùng giấy ăn lau vết dầu mỡ trên đất, cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ anh trai phát hiện ra sơ hở, nhỏ tiếng giải thích: “Đâu có, hôm nay là lần đầu tiên em ăn”.

Đây không phải là nói dối, bởi vì trước đó đều là Nam Mẫn ăn đồ cậu ta làm, sau đó chỉ dạy cậu ta.

“Anh, anh nghỉ đi, em đi rửa hộp cơm”.

Nhìn bóng dáng em trai bưng hộp cơm bước vào phòng bếp, Tư Đạc vẫn đang cau mày, tên nhóc này chắc chắn có chuyện giấu anh ta.

Thằng bé lớn rồi, cũng có bí mật của mình.

Lòng anh ta buồn rầu, nhưng em trai không muốn nói, anh ta cũng không muốn truy hỏi đến tận cùng, bây giờ trong lòng chỉ nhớ nhung sớm về với đoàn làm phim, đừng vì anh ta là mà lãm chậm trễ tiến độ quay phim.

Tư Đạc cầm kịch bản, đọc lại một lượt lời thoại đã học thuộc từ lâu để nhớ kỹ thêm, ghi chú lại rất nhiều chỗ không hiểu, đợi hỏi đạo diễn và biên kịch.

Những chỗ đánh dấu chi chít trên kịch bản đều là những chỗ anh ta thấy khó hiểu về nhân vật.

Không đủ kinh nghiệm, chỉ đành cố gắng hơn.

Dụ Lâm Hải xuống máy bay, chạy thẳng đến bệnh viện Thanh Sơn.

Đã hết chuyến bay từ thành phố Nam đến thành phố Thanh, bọn họ dứt khoát ngồi chuyên cơ đến, đúng là đi khắp núi sông đuổi theo vợ…

Trong lòng Hà Chiếu cảm khái, anh ta ngồi trong xe, nắm chặt tay cầm, đường núi gồ ghề rung lắc khiến lục phủ ngũ tạng sắp nôn ra, phải cố gặng nhịn xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc