VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 385

Ngoại trừ con dấu hoa hồng và bút bi phiên bản số lượng giới hạn, phần lớn những món quà khác đều là những món đồ trông không bắt mắt lắm: khuy áo ngọc bích, tượng biếm họa được điêu khắc từ mã não đỏ phương Nam, tràng hạt bằng gỗ tử đàn, ngọc bình an bằng ngọc tụ nham, phiếu tên sách khắc từ tấm vàng.

Trước đây khi nhìn thấy những bảo bối này, anh chỉ cảm thấy chúng vô cùng có giá trị, là Nam Mẫn đã tốn rất nhiều tiên mua cho anh.

Đâu từng nghĩ, những thứ này đều do đôi tay khéo léo của cô làm ra, đích thân cô điêu khắc.

Trong đó chứa đựng biết bao tâm huyết của cô…

“Anh Hải, tượng màu đỏ này giống anh quá”.

Nhân lúc Dụ Lâm Hải đang ngẩn ngơ thì Trác Huyên đi vào, thấy anh nhìn cái tủ như mất hồn, đưa tay ra cầm bức tượng đỏ, Dụ Lâm Hải liền cau mày, quát một tiếng: “Không được động vào!”

Cô ta sợ giật mình, bức tượng từ trong tay rơi xuống, “bốp” một tiếng rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.

Dụ Lâm Hải trơ mắt nhìn bức tượng mã não đỏ cứ vậy vỡ nứt trên mặt đất, thành hai mảnh, đầu và thân tách rời.

Lập tức cảm thấy lòng đau như bị dao đâm.

Trác Huyên vừa hết kinh hãi, cũng không để ý, vỗ ngực: “Đều tại anh đấy, lớn tiếng như thế…”

Cô ta vốn muốn làm nũng, nhưng thấy sắc mặt Dụ Lâm Hải tối sầm, cô ta sợ hãi nuốt lời định nói xuống, kịp thời đổi nét mặt, sợ hãi nhìn anh.

“Xin lỗi anh Hải, em không cố ý”.

“Cút”.

Giọng của Dụ Lâm Hải vô cùng lạnh lùng: “Tôi không muốn nói lần thứ hai”.

“Anh Lâm…”, Trác Huyên dịu dàng gọi một tiếng: “Thứ này đắt lắm à? Em tìm người điêu khắc lại cho anh chẳng phải là được à”.

Dụ Lâm Hải chậm rãi cúi người, nhặt tượng bị vỡ lên, nghe vậy, cả người cứng đờ.

Anh đứng thẳng người, ánh mắt u ám nhìn Trác Huyên.

Ý lạnh lập vào mặt khiến lòng Trác Huyên run lên dữ dội, bất giác lùi lại phía sau mấy bước.

Lúc này, cô ta cảm thấy anh sẽ đánh cô ta thật.

Nếu cô ta không phải phụ nữ, Dụ Lâm Hải đảm bảo một trăm phần trăm sẽ ra tay, xé xác cô ta thành trăm mảnh!

“Điêu khắc lại?”

Dụ Lâm Hải cất giọng băng lạnh, nhưng chua xót không tả xiết: “Cô biết là ai điêu khắc ra nó không? Cho dù bán cả cô đi, cô cũng không đền nổi”.

Khuôn mặt Trác Huyên lập tức đỏ bừng.

Trước đây cho dù có tức giận thế nào, anh cũng chưa từng dùng giọng xúc phạm như vậy nói chuyện với cô ta.

Hôm nay làm sao vậy?

Chỉ vì cô ta làm hỏng đồ của anh?

Bình luận

Truyện đang đọc