VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Ai ghen hả!
“Tôi không điếc, không cần gọi lớn tiếng như vậy”.
Phó Vực ngoáy lỗ tai, nói với Nam Mẫn: “Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, em còn không biết cậu ta, chỉ là một người đàn ông cứng rắn cô độc, các cô gái sử dụng mỹ nhân kế với cậu ta còn được, em muốn cậu ta sử dụng mỹ nam kế với các cô gái, em kề dao vào cổ cậu ta, cậu ta cũng không làm.

Tôi cũng biết, em đã cạn tình yêu với cậu ta, dù sao một ngày làm vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, huống hồ hai người làm vợ chồng ba năm, cũng phải tu một kiếp mới có được phải không?”
Anh ta tiếp tục nỉ non: “Không làm vợ chồng được thì còn có thể làm bạn mà, không cần qua lại, còn có thể cùng làm ăn, hai người nói có phải không?”
Ánh mắt Nam Mẫn lạnh lùng nhìn về phía anh ta, hé môi cười chế giễu: “Không làm vợ chồng thì còn có thể làm bạn?”
Phó Vực gật đầu: “Đúng thế”.
“Vậy không làm được tình nhân thì sao?”
Không làm được vợ chồng thì có thể làm bạn, không làm được tình nhân thì có thể làm gì?
Câu hỏi của Nam Mẫn khiến Phó Vực ngã đổ.

Anh ta khổ sở suy nghĩ một lúc, tuy anh ta từng yêu không ít người, nhưng chưa từng kết hôn, chưa từng nếm thử nỗi khổ của hôn nhân, thực sự không nghĩ ra kết quả, vứt luôn câu hỏi này cho Dụ Lâm Hải: “Cậu nói xem?”
Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn sâu sắc, trong nụ cười chế giễu của cô, dường như anh nhìn thấy sự bi thương, xơ xác ẩn phía dưới.
Nhớ ngày anh đề nghị ly hôn với cô, cô rất buồn, đau lòng, thậm chí hèn hạ hỏi anh: “Có thể không ly hôn không?”
Lúc đó, anh không cảm thấy lương tâm đau khổ, chỉ muốn mau chóng kết thúc đoạn hôn nhân không tình yêu này, cho người trong lòng anh một gia đình ấm áp, cũng trả tự do cho Nam Mẫn.
Nhưng tại sao, khi cô vừa hỏi ra câu đó, lòng anh bỗng quặn thắt.
Giống như bị một bàn tay lớn bóp nghẹt.
“Ban đầu cô gả cho tôi, rốt cuộc là tại sao?”, Dụ Lâm Hải lại hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Nam Mẫn nhướn mày, sao anh còn day dứt câu hỏi này.
“Tôi đã nói rồi, không quan trọng.

Bây giờ chúng ta đã ly hôn, tôi và anh không còn quan hệ gì nữa, đây mới là điều quan trọng”.
Cô trịnh trọng lớn tiếng nói, sau đó kéo cổ áo Phó Vực: “Đi thôi!”
“Ấy ấy ấy, tôi rất dễ bị ngã, chậm thôi chậm thôi…”, Phó Vực kêu gào, trượt lên trượt xuống theo phía sau Nam Mẫn.
Nam Mẫn vừa đi ra khỏi cửa, một cổ tay khác bị người ta kéo lại.
Dụ Lâm Hải đuổi theo ra, không nhịn được hỏi: “Cô là cô chủ nhà họ Nam, không mưu danh, không mưu lợi, tại sao lại đến bên tôi, kết hôn với tôi trong lúc tôi xảy ra tai nạn suýt bị liệt, rốt cuộc cô muốn gì?”
Giọng của anh không nhẹ không nặng, nhưng lại như một tảng đá khổng lồ đập xuống hồ, dấy lên làn sóng lớn trong văn phòng tổng giám đốc.
Khi Tưởng Phàm đi thang máy lên, vừa hay nghe thấy câu này, đồng tử co lại.
Cả văn phòng tổng giám đốc im lặng như tờ, vẻ mặt của tất cả mọi người đều đầy kinh hãi.
Anh ta nói gì?
Tổng giám đốc Nam từng gả chồng?

Nói như vậy, người đàn ông này, anh Dụ này là chồng của Tổng giám đốc Nam!
Nam Mẫn không muốn quan tâm Dụ Lâm Hải, nhưng anh lại cứ muốn truy hỏi đến cùng.
Cô cúi mắt nhìn tay Dụ Lâm Hải kéo mình, lại ngẩng đầu nhìn đôi mắt không hỏi ra vấn đề thì không thôi của anh, cảm thấy đúng là nực cười, hoang đường không tả xiết.
Nam Mẫn buông tay kéo Phó Vực, lạnh lùng nhìn Dụ Lâm Hải: “Buông ra”.
Dụ Lâm Hải trước nay không thích tiếp xúc thân mật với phụ nữ, nhưng hôm nay anh muốn có một câu trả lời, chỉ sợ anh buông tay thì cô sẽ chạy, trốn không gặp anh, nên cứ không buông, nắm cổ tay cô càng chặt hơn.
“Cô trả lời tôi thì tôi buông tay”.
Lồng ngực Nam Mẫn khó tở, hằm hằm trừng mắt nhìn Dụ Lâm Hải, người này trước nay rất tự trọng, sao bây giờ lại mặt dày quấy rối?
Cô muốn giằng ra, nhưng lại càng tóm chặt.
Cơn lửa giận không tên bốc lên, Nam Mẫn nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh muốn nghe câu trả lời gì?”
Dụ Lâm Hải ngẩn người: “Tôi…”
“Muốn nghe tôi yêu anh đến mức nào? Muốn nghe tôi đã yêu thầm anh rất nhiều năm, cho nên mới không ngần ngại đến bên anh chăm sóc anh trong lúc anh bị tai nạn suýt liệt người? Hay là muốn nghe tôi nói vừa gặp đã yêu anh, phải là anh chứ không lấy ai khác?”
Nam Mẫn hỏi lại liên tiếp mấy câu, sau đó trầm giọng nói: “Dụ Lâm Hải, ba năm qua, anh lạnh nhạt với tôi, sỉ nhục tôi còn chưa đủ sao?”
Con ngươi của Dụ Lâm Hải tối đen lại.
Nhân lúc anh thất thần, Nam Mẫn giật cổ tay khỏi lòng bàn tay anh, không biết có phải vì vừa nãy bị anh tóm quá chặt không, cổ tay còn hơi nhức.
Cô nhẹ nhàng hoạt động cổ tay, vẻ mặt lạnh lùng không tả xiết.

“Dụ Lâm Hải, bất kể ban đầu tại sao tôi gả cho anh, ba năm qua, tôi không có lỗi với anh, ngược lại là anh có lỗi với tôi.

Người không trân trọng hôn nhân là anh, người lạnh nhạt vợ là anh, người ngoại tình là anh, người đề nghị ly hôn cũng là anh, tôi đã làm sai điều gì, là tôi đã lấy đi tự do của anh sao?”
Nam Mẫn cười chế giễu: “Trước đây, anh yêu Trác Huyên, không phải tôi.

Còn bây giờ, anh biết bộ mặt thật của cô ta, anh không yêu cô ta nữa, cũng không liên quan đến tôi nữa, chúng ta đã ly hôn rồi.

Chắc không đến mức sau khi chúng ta ly hôn, anh đột nhiên phát hiện tôi rất tốt, đột nhiên phát hiện anh không xa được tôi, muốn tôi về bên anh chứ?”
Dụ Lâm Hải đau thắt tim, thậm chí khuôn mặt hiện lên tia hung dữ.
Những ngày này, anh thực sự không được bình thường, ngay cả bản thân anh cũng không rõ rốt cuộc mình đang làm gì.


Bình luận

Truyện đang đọc