VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 541

Nam Mẫn ngước mắt, nhìn anh ta với ý sâu xa, cảm khái một câu: “Anh Trình của em, khẩu vị nặng thật đấy”.

“…”

Vừa dứt lời, thì bị Lý Vân cốc đầu: “Anh đang nói giày nâng đế cao. Đầu óc của em nghĩ linh tinh gì cả ngày thế hả? Đọc nhiều sách đồi bại phải không?”

Nam Mẫn sờ cái trán bị cốc đau của mình, lẩm bẩm: “Anh không lùn, đi giày nâng đế gì chứ”.

“Em không hiểu rồi, đối với đàn ông, giày nâng đế cũng quan trọng gần như giày cao gót với phụ nữ, đi vào có khí thế hẳn”.

Lý Vân nói, cúi đầu nhìn gót chân Nam Mẫn bị ma sát rách da, cau mày, hạ thấp lưng trước mặt cô: “Lên đi, anh cõng em”.

“Không cần, đi mấy bước nữa là đến rồi”.

Nam Mẫn vỗ nhẹ lên lưng anh ta, chỉ vào mình: “Em mặc váy, không tiện”.

Lý Vân còn định chủ động bế cô, bị Nam Mẫn nghiêm mặt từ chối: “Quan hệ giữa em và anh Trình đang tốt đẹp, anh đừng phá hoại tình nghĩa của bọn em”.

“Em còn sợ anh ấy ghen chắc?”

Lý Vân buồn cười nói: “Giữa đàn ông bọn anh, không nhỏ nhen như phụ nữ các em”.

Nam Mẫn bĩu môi, nghĩ thầm anh tư đúng là lành sẹo rồi thì quên đau, quên mất mùi vị “bạo lực gia đình” thời gian trước, còn dám điên cuồng thăm dò bên bờ vực cái chết.

Đi qua cầu, hai người bất ngờ phát hiện đèn trong nhà lại sáng, rõ ràng lúc đi đã tắt hết rồi.

Lý Vân và Nam Mẫn quay sang nhìn nhau: “Anh Trình về rồi ư?”

Đẩy mở cửa nhà, Đoàn Tử vẫy đuôi nhào đến, nhưng không nhào vào Lý Vân, là nhào vào Nam Mẫn.

Chỉ qua một buổi tối, nó chỉ cần cô, không cần bố.

Nam Mẫn bế Đoàn Tử lên, Lý Vân lại giống như con chó của anh ta, nhào vào lòng Trình Hiến, vô cùng vui mừng: “Sao anh lại về trước? Làm xong việc chưa?”

Dáng vẻ mừng rỡ vui tươi giống như cô vợ nhỏ, Nam Mẫn cũng không nhìn nổi.

Đường đường anh tư anh minh thần võ…

Cô ôm Đoàn Tử, lặng lẽ vuốt v3 đầu của nó, đột nhiên cảm thấy nó thật đáng thương, chẳng trách béo như vậy, đều bị cho ăn cẩu lương không tiêu hóa được.

Trình Hiến vừa vào nhà không lâu, chỉ cởi áo khoác vest, vẫn còn mặc áo sơ mi màu đen, khí chất thâm trầm, đôi mắt phía sau chiếc kính gọng vàng hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng hiếm thấy.

Anh ta giơ tay, bàn tay lớn đeo đồng hồ Rolex xoa đầu Lý Vân như xoa đầu trẻ con, cùng với giọng dỗ dành, trả lời Lý Vân: “Làm xong việc rồi nên về trước”.

Rồi anh ta nghiêng đầu nhìn sang hướng Nam Mẫn: “Tiểu Mẫn hiếm khi đến thành phố Bạch một chuyến, phải làm tròn đạo hiếu khách”.

Nam Mẫn ngoan ngoãn cười, gọi một tiếng “Anh Trình”.

“Ừm”.

Trình Hiến dịu dàng đáp, dặn dò như với em gái nhà mình: “Cứ coi đây như nhà mình, đừng câu nệ”.

Sau đó lại bổ sung một câu: “Nếu buổi tối nghe thấy tiếng động gì, cũng không cần để ý, chỉ cần yên tâm ngủ là được”.

Bình luận

Truyện đang đọc