VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 569

Trước mặt nhiều người như vậy, quỳ xuống dập đầu đúng là rất nhục!

Nhưng sắp mất mạng đến nơi rồi, đầu gối còn tôn quý gì nữa, có nhục nhã cũng không bằng Tần Giang Nguyên đi giày da dẫm lên mặt cô ta, chửi cô ta đê tiện, người nhà họ Tần muốn banh hai chân của cô ta, lấy nước ối xét nghiệm DNA thì càng nhục hơn…

Cố Hoành cởi trói cho Nam Nhã, Nam Nhã phủ phục ‘cạch cạch cạch’ dập đầu với Nam Mẫn ba cái, dập một cách dứt khoát, giòn giã.

Biết co biết duỗi, có lẽ ưu điểm lớn nhất của Nam Nhã.

Người nhà họ Tần còn bị giữ trong phòng khách, một lúc sau, thì thấy Nam Mẫn từ trên cầu thang đi xuống, phía sau còn có Nam Nhã được người áo đen dìu đỡ, vẻ mặt cũng thay đổi theo.

Đôi mắt Phùng Thanh tối lại, không ngờ Nam Mẫn thực sự đến cứu Nam Nhã, chẳng phải quan hệ chị em họ bọn họ không tốt sao?

Bà Tần lên tiếng đầu tiên: “Các người làm gì thế hả? Các người không thể đưa Nam Nhã đi, trong bụng nó còn mang đứa con của nhà họ Tần chúng tôi!”

Vừa nãy Nam Mẫn thực sự quá buồn ngủ, nghe bọn họ lôi thôi lằng nhằng hồi lâu cũng lười không thèm tranh cãi với họ, nhưng cái nhà này đúng là không biết xấu hổ! Ô nhiễm nghiêm trọng đến tai và mắt của cô!

Đôi mắt cô lạnh lùng lướt đến: “Chẳng phải các người nói đứa bé trong bụng Nam Nhã không phải là con của Tần Giang Nguyên sao? Sao bây giờ lại nói cô ta mang huyết mạch của nhà họ Tần các người? Tự vả miệng mình vui lắm hả?”

“Chúng tôi nói là chưa chắc, chỉ nghi ngờ thôi”.

Bà Tần tỏ vẻ mặt như đó là điểu hiển nhiên, cây ngay không sợ chết đứng.

Nam Mẫn cười ha một tiếng: “Việc này có gì đáng nghi ngờ, bản thân Tần Giang Nguyên đã làm chuyện gì, tự mình còn không biết sao?”

Cô lại nói với bà Tần: “Con trai bà ở bên ngoài như trẻ con vung tiền, không biết đã rải biết bao nhiêu nghiệt chủng, chi bằng các ngươi ra ngoài nhặt mấy con hồ ly mẹ về còn hơn là cứ nhằm vào đứa bé trong bụng Nam Nhã. Chẳng phải anh ta rất giỏi việc này à?”

“Cô… cô lại dám nói con trai tôi như vậy!”

Bà Tần vô cùng tức giận, bệnh tim cũng sắp tái phát.

“Dì à, dì bớt giận, đừng chấp cô ta”.

Phùng Thanh an ủi bà Tần, diễn vai con dâu ngoan đặc sắc hơn Nam Mẫn năm đó nhiều, rồi nhìn sang Nam Mẫn: “Cô có gì cứ nói thẳng, không cần phải chỉ gà mắng chó”.

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Tôi không chỉ gà mắng chó, tôi mắng cô đấy”.

Phùng Thành: “…”

Nam Nhã ở phía sau nghe vậy, chỉ cảm thấy vô cùng hả giận, đám người này ức hiếp cô ta lâu như vậy, cô ta hận không thể bóp cổ họ từ lâu rồi, không ngờ lại là Nam Mẫn giúp cô ta xả nỗi hận này.

“Tiểu Mẫn, em đang làm gì thế?”

Trước mặt Nam Mẫn, Tần Giang Nguyên hoàn toàn không nổi nóng được, gần như lấy lòng cười nói: “Chẳng phải em vẫn luôn ghét Nam Nhã à, cô ta làm nhiều chuyện xấu với em như vậy, anh cũng là giúp em xả giận thôi”.

Nam Nhã nghe lời này, chỉ cảm thấy tan nát cõi lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc