VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Sau khi Nam Mẫn hát xong, Bạch Lộc Dư và Lý Vân đã không còn ngồi tại chỗ, bọn họ đều cười ngã xuống gầm bàn, cười đến mức chảy nước mắt, còn phải cố gắng nín nhịn vô cùng khổ sở.

Quyền Dạ Khiên và Hạ Thâm đã lén nhét bịt tai từ trước, ra vẻ vỗ tay cổ vũ: “Được, em gái nhỏ đúng là gừng càng già càng cay! Giỏi lắm!”
Nam Mẫn cũng thích mê, cô đặt micro xuống: “Em hát khó nghe, em biết mà, nhưng cũng không cười đến mức như vậy chứ…”
Cô lôi Lý Vân và Bạch Lộc Dư đang cười ngất từ dưới gầm bàn ra, đánh mỗi người một cái.

Cũng biết hai ông anh này không có ý tốt.

“Xin lỗi xin lỗi, bọn anh quả thật không nhịn nổi…”
Lý Vân và Bạch Lộc Dư tựa vào người Tư Triết: “Tiểu Triết, cậu nói lời công bằng đi, thái sư thúc của cậu hát thế nào?”
Tư Triết muốn chạy: “Em thấy ăn xong nên có chút điểm tâm ngọt, đúng không…”
Đang định chạy thì bị Lý Vân và Bạch Lộc Dư bắt quay lại.

Nam Mẫn nhìn thấy dáng vẻ đắn đo của đứa trẻ con, cô nói: “Tiểu Triết, đừng sợ, cậu gan lớn cứ nói là được”.


Tư Triết ngẩng đầu lên, nhìn Nam Mẫn, cân nhắc ngôn từ, cậu ta rất nghiêm túc hỏi: “Chị, giọng của chị có phải hồi nhỏ bị chó Husky cắn đúng không?”
Nam Mẫn: “…”
“Phụt…”, Lý Vân và Bạch Lộc Dư lại một lần nữa cười ngất, Quyền Dạ Khiên và Hạ Thâm cũng không nhịn được nữa, mấy anh em cười một tràng.

Nam Mẫn tức giận cầm bánh kem bôi lên mặt từng người một.

Dụ Lâm Hải cầm ô đứng bên ngoài nhà hàng, nghe thấy tiếng cười nói, nhìn hình ảnh vui vẻ hòa thuận bên trong, trong lòng phức tạp.

Đúng vào năm phút trước, họ muốn đi vào
Vệ sĩ được Nam Mẫn sắp xếp nói với anh: “Nhà hàng đã được cô cả của chúng tôi bao rồi, hôm nay là tiệc gia đình, không nhận khách ngoài, anh đổi hôm khác đến đi”.

Hà Chiếu lại một lần nữa nói rõ: “Chúng tôi đến tặng quà cho cô Nam…”
Vệ sĩ vẫn không động đậy: “Quà cũng không được.

Các anh có thể tặng vào hôm sau, hoặc giao quà cho chúng tôi, để lại tên họ, chúng tôi sẽ thay mặt chuyển đến”.

Hà Chiếu còn định nói thêm thì bị Dụ Lâm Hải chặn họng, lôi cổ anh ta đi, anh trầm giọng nói: “Chúng ta đi”.


Năm phút sau, Đinh Danh Dương nhận được một tin nhắn, ông ta đi ra từ cửa sau, vừa thò đầu nhìn xung quanh thì bị Hà Chiếu ôm lấy.

Anh ta quở trách cười: “Xin lỗi sư phụ Đinh, mượn quần áo của ông dùng một chút”.

Bạch Lộc Dư lau sạch bánh ngọt trên mặt, ôm bụng cười, nhớ ra câu lời thoại của tác phẩm kinh điển kia…
“Người ta hát để đòi tiền, em hát để đòi mạng”.


Nam Mẫn hung ác không nhiều lời, trực tiếp giơ nỏ anh hai tặng hướng về phía anh nhỏ, Bạch Thất kinh sợ, lập tức trốn sau lưng Hạ Thâm.

Huyệt cười Lý Vân bị điểm trúng vẫn chưa được giải được hoàn toàn, nhìn khuôn mặt nhỏ nặng trĩu của Nam Mẫn, anh ta cực kỳ cảm khái: “Anh vẫn luôn nghĩ không ra, em gái nhà chúng ta thông minh lanh lợi, học gì cũng nhanh, cầm kỳ thi hoạ vừa dạy liền biết, phàm là thầy giáo đến nhà dạy học đều coi như trân bảo, chỉ mong thu nhận làm đệ tử môn hạ, duy chỉ có hát hò và nhảy nhót thì hoàn toàn không ngấm nổi, cũng không biết tại sao”.

Ngược lại Nam Mẫn không cảm nhận gì: “Lúc thượng đế mở một cánh cửa cho em, tất nhiên sẽ đóng một ô cửa sổ, em cũng không dựa vào ca hát nhảy nhót để kiếm cơm, cần gì phải biết”.

“Vậy thì cánh cửa sổ này của em đóng chặt quá, một chút đường sống cũng không có”, Lý Vân nói một câu chí mạng.

Nam Mẫn lại giơ nỏ về phía anh tứ.

Lý Vân lập tức im miệng ăn bánh.

Hạ Thâm nhẹ nhàng an ủi em gái: “Không sao em gái.

Anh quen không ít bậc thầy chỉnh âm, dù nốt la hỏng bét cũng có thể sửa thành âm thanh thiên nhiên, nếu như có một ngày em muốn ra mắt, anh sẽ tiến cử giúp em”.

“Anh ba”, Nam Mẫn bắn vèo vèo hai mũi tên lông vũ trắng: “Sao cả anh cũng hùa theo bọn họ?”
Hạ Thâm bật cười.


Quyền Dạ Khiên ăn ngấu nghiến đồ ăn ngon em gái đích thân nấu, cũng không ngẩng lên xen vào một câu: “Anh cảm thấy Tiểu Lục hát rất hay mà, không khoa trương như các em nói”.

Bạch Thất vạch trần anh ta trong giây lát: “Anh hai, anh bớt giả bộ đi, vừa nãy lúc em gái hát, anh đã nhét bông vải vào lỗ tai, đừng tưởng rằng em không nhìn thấy”.

“Đâu có”, Quyền Dạ Khiên đột nhiên ngẩng đầu lên: “Rõ ràng anh nhét bịt tai mà”.

“…”
Nam Mẫn: Không yêu nổi.

Mấy ông anh khốn nạn này từ nhỏ đã thích nịnh nọt cô lên sân khấu biểu diễn, lúc bé cô còn ngốc nghếch, nhìn mọi người cười nghiêng ngả, cô cảm thấy mình có thể pha trò mọi người vui vẻ là chuyện rất giỏi, dù bố lớn và anh cả trước giờ luôn nói năng thận trọng khi nghe thấy tiếng hát của cô cũng phải mỉm cười, bé Nam Mẫn cảm thấy mình rất lợi hại, còn muốn tiến quân vào giới ca hát, nhưng lại bị bố mẹ ngăn cản.

Bố sờ đầu cô, ý tứ sâu xa nói: “Con gái, cho người khác con đường sống đi”.

Bé Nam Mẫn khi đó cảm thấy cô biết rất nhiều kỹ năng, nếu đầu quân vào giới ca hát hoặc giới vũ đạo, vậy mấy người chỉ biết hát nhảy phải làm sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc