VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 968

Ông ta chỉ về phía Nam Mẫn, nhưng lại bị Dụ Phượng Kiều đánh rớt, đôi mắt phượng sắc bén nhìn chằm chằm ông ta: “Mù à, chỉ cái gì?”

Ông hai Dụ ngượng ngùng thu tay về, liên tục vung tay lên: “Dù sao con cũng không đồng ý!”

“Anh hai nói không sai”.

Ông ba Dụ nói: “Bố, chị cả, em biết mọi người thích Nam Mẫn, nhưng cô ta và Hải đã ly hôn, không phải con dâu nhà họ Dụ chúng ta nữa, hơn nữa cô ta vẫn còn tập đoàn Nam Thị, để cô ta đến làm tổng giám đốc của Dụ Thị chúng ta, chẳng phải là trò cười sao? Người ngoài sẽ nhìn chúng ta thế nào? Nhà họ Dụ không còn ai sao? Con và anh hai dù vô dụng, nhưng phía dưới vẫn còn Gia Hàng, nếu không thì Trạch Vũ nhà con cũng được…”

Lời ông ta còn chưa dứt, Dụ Gia Hàng và Dụ Trạch Vũ đồng loạt xua tay.

Dụ Gia Hàng: “Con không được!”

Dụ Trạch Vũ: “Con càng không!”

Hai người chỉ sợ tránh không kịp, rất sợ cái nồi lớn này sẽ rơi trên người bọn họ.

Ông hai Dụ và ông ba Dụ hận rèn sắt không thành thép, trợn trừng mắt nhìn bọn họ: “Im miệng! Thứ không có tiền đồ!”

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa”.

Nam Mẫn vẻ mặt lạnh lùng, mệt mỏi mở miệng: “Dụ Lâm Hải có quyền lập di chúc, tôi cũng có quyền không chấp nhận di chúc. Tôi tới rồi, cũng nghe rồi, không quấy rầy chuyện nhà mấy người nữa”.

Cô đứng lên: “Ông ngoại, bà ngoại, dì Dụ. Tạm biệt”.

Nam Mẫn cùng anh cả anh hai đi ra ngoài, Dụ Trạch Vũ đuổi theo.

“Chị Nam,, chờ chút, em có đồ cho chị…”

Từ lúc Dụ Trạch Vũ nhận được tin về cái chết của anh cả thì bắt đầu khóc lớn, hai ngày nay cậu ấy khóc đến mức mắt vừa đỏ vừa sưng, khuôn mặt anh tuấn cũng trở nên sưng vù.

Trong đám tiểu bối nhà họ Dụ, bình thường Nam Mẫn và Dụ Trạch Vũ trao đổi với nhau nhiều nhất, cô coi cậu ấy như em trai.

Đối mặt với cậu ấy, biểu cảm lạnh nhạt của cô bất giác đã dịu đi vài phần.

Cô đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Em bảo chị mang quà đến, chị mang rồi, mấy ngày nữa sẽ gửi cho em”.

“Quà?”

Dụ Trạch Vũ ngẩn người, lập tức hiểu ra gì đó, mặt có chút mất tự nhiên, ngượng ngùng sờ mũi: “Vâng, vâng ạ. Cảm ơn chị Nam”.

Nam Mẫn cảm thấy phản ứng của cậu ấy không đúng lắm.

Một khắc sau, Dụ Trạch Vũ đưa điện thoại di động đến, Nam Mẫn nhận lấy, chậm rãi hỏi: “Là sao?”

Dụ Trạch Vũ nói: “Đây là di… di vật của anh cả em, em đã xử lý nó sạch sẽ rồi. Chiếc điện thoại này trước kia là em dùng, sau này bị anh cả lấy đi. Mật mã là 131420”.

“… Tóm lại, chị mở ra xem thì biết. Em thanh minh trước, là em bị ép buộc!”

Dụ Trạch Vũ nói xong, giống như sợ Nam Mẫn đánh, cậu ấy liền xoay người bỏ chạy.

Nam Mẫn cầm điện thoại, ngây người.

Cô mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc