VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 866

Sophia, là thứ tình cảm chân thành duy nhất trong đời anh cả.

Chị ấy chết vì cứu anh cả, nhưng sau khi chị ấy qua đời, anh cả cũng như đi theo chị ấy.

Gia tộc Shelby có một lời nguyền từ xa xưa, đã được lưu truyền từ thế kỷ trước đến nay…

“Vợ của ngài Shelby phải hiến tế cho gia tộc Shelby”.

Chẳng có một quý bà Shelby nào thoát được lời nguyền đó.

Sau khi chị dâu chết thảm, anh cả mất một khoảng thời gian rất dài chìm vào những ngày tháng mơ mơ màng màng, như người mất hồn.

Mẹ cùng cô đến nước Y thăm anh, thời điểm đó, cô đã nhớ rất rõ anh cả đã nói rằng: “Anh từng kề cận với cái chết vô số lần, nhưng lần này, anh có cảm giác cái chết đó đến gần anh nhất”.

Có lẽ, linh hồn của anh ta đã chết.

Thứ còn sống bây giờ, không phải là Lạc Quân Hành, mà là bá tước Shirvan, là quý ngài Shelby.

“Anh cả”.

Nam Mẫn sờ vào khóe mắt Lạc Quân Hành: “Anh già đi rồi, xuất hiện nếp nhăn rồi”.

Lạc Quân Hành phủi tay cô ra, nhíu mày nói: “Né ra”.

Em mới có nếp nhăn đấy.

“Đừng có thương xuân bi thu nữa, chẳng ngầu tí nào cả”.

Nam Mẫn nói: “Anh với em nói sang những chuyện thú vị hơn đi… Chẳng hạn như con bé Tô Âm chúa nghịch nhà anh Duệ thích một tay ăn chơi sát gái. Cuối cùng anh hai cũng tìm được cô bé từng đánh mình khóc hu hu rồi. Anh ba cũng đang hẹn hò với người đẹp xinh xắn nhất cả nước. Anh tư và anh Trình cũng đang xây dựng tổ ấm, chẳng mấy chốc sẽ được uống rượu mừng. Anh nhỏ thì vẫn thế…”

Miệng nhỏ mấp máy huyên thuyên mãi không ngừng, hận không thể trút hết chuyện của các anh ra kể cho anh cả nghe.

Lạc Quân Hành lẳng lặng nghe cô líu lo, cười khẽ, thỉnh thoảng lại bình luận vài câu, thường thì câu nào cũng như sét đánh chết người không đền mạng.

Mà lâu đài Modu này cũng đã lâu rồi không náo nhiệt như thế.

Cô bé nhỏ nhắn lớn lên trong vòng tay anh ta cuối cùng cũng đã trưởng thành, đã biết yêu rồi.

Nhưng trước sau như một, vẫn là mặt trời nhỏ của tất cả các anh.

*

Bên Dụ Lâm Hải, sau khi tìm hiểu vòng vo từ chỗ Phó Vực và Lạc Ưu biết được Nam Mẫn đã được anh cả đón về an toàn, tảng đá trong lòng anh cuối cùng cũng buông xuống.

Lại là một đêm không ngủ, Dụ Lâm Hải xoa mi tâm, mệt mỏi tựa vào sô pha, khóe môi cũng giãn ra.

May mắn, sợ hãi nhưng không nguy hiểm.

Bình an là tốt rồi, không sao là tốt rồi.

Tiếng đập cửa vang lên, Hà Chiếu từ bên ngoài vào, mang theo một đống tài liệu vừa in ra cho Dụ Lâm Hải.

“Tổng giám đốc Dụ, tình huống rủi ro của chuyến bay số Y1106 đã được điều tra chi tiết, nhìn chung là tai nạn ngoài ý muốn, trong đó có bàn tay sắp đặt nào hay không thì vẫn đang điều tra”.

Dụ Lâm Hải nhận lấy tài liệu, mở ra xem xét thật cẩn thận, nhíu mày nói: “Kiều Lãnh bên kia có hành động gì không?”

Bình luận

Truyện đang đọc