VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 424

Người quản lý cười tươi, thuận thế khen Triệu Tĩnh, đợi hồi lâu cũng không thấy Triệu Tĩnh nói gì, nghiêng đầu nhìn thấy anh ta đang ngẩn người, bèn kéo anh ta: “Tổng giám đốc Nam đang khen cậu đấy”.

Triệu Tĩnh mới hoàn hồn lại, được yêu quý mà sợ hãi, khom lưng thật sâu với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, cô… quá khen rồi”.

Nam Mẫn hình như rất hài lòng với anh ta, quay đầu nói với Lâm Giác: “Tư Đạc bị thương rất nặng, nhất thời chưa thể quay lại đoàn làm phim, chẳng phải Triệu Tĩnh cũng là một trong lựa chọn cho vai nam chính số hai Hàn Thương à, cháu thấy rất tốt, hay là để anh ta thử vai Hàn Thương đi”.

Lời nói đột ngột khiến không ít người trong đoàn làm phim chấn hãi.

Là có ý muốn thay diễn viên ư?

Vai diễn của Tư Đạc đã quay được không ít, lúc này mà đổi diễn viên có nghĩa là rất nhiều phân đoạn phải quay lại, mỗi ngày đều đang đốt tiền đấy, nhà sản xuất đúng là giàu có tùy hứng.

Đạo diễn Lâm cũng vui vẻ đồng ý: “Được, vậy thì thử đi”.

Triệu Tĩnh hoàn toàn ngẩn người, không ngờ sự việc lại xoay chuyển như vậy, dưới sự thúc giục của người quản lý, anh ta kích động khom lưng cảm ơn Nam Mẫn: “Cảm ơn tổng giám đốc Nam, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến cô thất vọng!”

Nhưng anh ta diễn vai nam chính số hai Hàn Thương, vai Trần Mộ của anh ta phải làm thế nào?

Vừa nghĩ đến đây, Nam Mẫn nói: “Như vậy thì nam chính số ba Trần Mộ bị bỏ trống, chú Lâm, cháu tiến cử cho chú một diễn viên, Tống Kiêu, thế nào?”

Nói là tiến cử, thực ra là chẳng khác gì với nhét cứng vào.

Mọi người xung quanh biết trước nay đạo diễn Lâm Giác không phải là người tùy tiện dùng diễn viên, dù sao đạo diễn giỏi đến một trình độ nhất định cũng không cần nhìn sắc mặt của người chế tác và nhà sản xuất, nhưng đối với hành vi nhét diễn viên vào của Nam Mẫn, ông ấy lại không nổi nóng, còn dịu dàng hỏi: “Tống Kiêu, cháu ngoại của Cố Phương à?”

Nam Mẫn gật đầu: “Là anh ta, bây giờ anh ta cũng là nghệ sĩ của công ty cháu”.

Hành động tư bản không hề che đậy, nhét người rất trắng trợn.

Nhưng ai dám nói gì chứ?

Dù sao thế giới của tư bản, có tiền chính là vương đạo.

“Có thể thử xem”.

Tư Giác không hề nổi nóng: “Lúc nào thì cậu ta tới được?”

“Sáng sớm ngày mai”.

“Được. Hôm nay quay đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi đi”, Lâm Giác nói rồi đặt loa xuống, đứng lên, quay đầu mời Nam Mẫn: “Tối nay cùng ăn bữa cơm không?”

Nam Mẫn gật đầu: “Được ạ”.

Lâm Giác nhướn mày: “Cháu làm nhé?”

“Cũng không phải không được”.

Nam Mẫn vui vẻ đồng ý, dù sao bướng bỉnh cũng phải trả giá, chú Lâm cho cô thể diện trước mặt người khác, cô cũng không thể nể mặt ông ấy, chỉ là cái miệng của chú Lâm rất kén chọn, không dễ hầu hạ.

Bình luận

Truyện đang đọc