Nhưng cô không hối hận, ít nhất Dụ Lâm Hải khiến cô biết hương vị yêu một người là thế nào.
Dụ Lâm Hải nghe thấy hai chữ “đã từng”, trong lòng nổi lên cảm xúc vô cùng khó hiểu, miệng đột nhiên đắng ngắt.
Anh mím đôi môi mỏng: “Vậy tại sao cô phải lừa tôi? Tại sao cố ý che giấu thân phận?”
“Bởi vì tôi là cô cả nhà họ Nam”.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Những việc khác thì không nói, chỉ nói riêng quan hệ cạnh tranh giữa Dụ thị và Nam thị, lúc đó bố mẹ tôi vừa qua đời không lâu, gia đình tôi lại xảy ra chuyện, che giấu thân phận là lựa chọn tốt nhất với tôi”.
Dụ Lâm Hải nghẹn họng: “Tôi nghe nói năm đó bố mẹ cô đến thành phồ Bắc là đi giúp cô bàn chuyện hôn nhân?”
“Đúng thế”.
Đã nói đến đây rồi thì không còn gì phải giấu nữa, Nam Mẫn nói: “Họ biết tôi thích anh, không khuyên được tôi, kể cả quan hệ hai nhà chúng ta như vậy, họ cũng muốn cho tôi toại nguyện”.
Cô khẽ nhói lòng: “Có lúc tôi nghĩ, nếu không có tình yêu đơn phương của tôi, nếu bố mẹ không đến thành phố Bắc vì tôi, thì liệu tất cả chuyện sau đó sẽ không xảy ra không?”
Dụ Lâm Hải nhìn khuôn mặt bỗng tái nhợt của Nam Mẫn, nổi lên thương xót: “Nam Mẫn…”
“Tôi không sao”.
Nam Mẫn cố xoa dịu nỗi đau bỗng dâng lên trong lòng: “Anh không cần an ủi tôi, thích anh là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.
Tôi cũng nói rồi, là đã từng”.
Cô nhìn thẳng ánh mắt của anh, nói rõ ràng với anh: “Dụ Lâm Hải, tôi nợ anh, cũng trả cho anh rồi.
Rất may mắn, tôi đã không còn yêu anh nữa”.
Khi Nam Mẫn mặt không cảm xúc nói rõ từng câu từng chữ với anh rằng cô đã không còn yêu anh nữa, Dụ Lâm Hải cảm thấy khoảnh khắc đó, trái tim như ngừng đập theo.
Thì ra thất vọng, đau lòng là cảm giác thế này.
Không phải anh chưa từng bị người khác bỏ.
Ban đầu khi Trác Huyên đề nghị chia tay với anh, anh nổi giận, anh cảm thấy cô ta không tin tưởng anh, không tin anh có thể bảo vệ cô ta.
Lúc đó, anh cho rằng quả nhiên tình cảm không vượt qua được thử thách của hiện thực, cũng hoàn toàn đóng cửa trái tim mình.
Khi Nam Mẫn xuất hiện bên cạnh anh, là mấy năm anh yếu nhất, tính khí nóng nảy xấu xa nhất, thậm chí anh cũng chưa từng cười với cô, nói một câu tốt đẹp với cô.
Bây giờ nghĩ lại, nếu không phải phần tình cảm “thích” đó chống đỡ cô, làm sao cô có thể vượt qua lâu như vậy bên cạnh anh?
“Xin lỗi”, Dụ Lâm Hải nói lời xin lỗi cô lần nữa: “Là tôi đã phá hỏng mọi thứ”.
Nam Mẫn cười thản nhiên, nụ cười không đến đáy mắt: “Anh chỉ là không thích tôi thôi, làm sai chuyện gì chứ?”
Dụ Lâm Hải: “Tôi…”
“Được rồi”.
Nam Mẫn không để anh nói tiếp, cô không có thói quen được người khác thông cảm.
“Anh không cần thương hại tôi.
Trước đây tôi không muốn nói với anh những điều này là vì cảm thấy đã ly hôn rồi, chuyện đã qua thì không cần thiết nhắc đến.
Bây giờ nói với anh là vì Phó Vực có cái miệng đê tiện, nói hết với anh những điều không nên nói, thà rằng tự tôi nói rõ với anh còn hơn để người khác thêm mắm thêm muối nói những việc không căn cứ, cũng để anh yên tâm, không cần cố chấp tìm câu trả lời cho vấn đề này nữa”.
Dụ Lâm Hải gật đầu: “Cô có thể nói với tôi những điều này, rất tốt”.
“Nếu đã nói rõ sự việc, thì chuyện riêng có thể để sang một bên.
Chúng ta nói chuyện chính đi”.
Nam Mẫn nhìn vẻ mặt hơi ngạc nhiên của Dụ Lâm Hải, hiển nhiên vẫn chưa thoát ra khỏi từ trong những lời vừa nãy, có lẽ còn chìm vào trong chấn động được cô “ái mộ”.
Thực ra có gì đáng kinh ngạc chứ?
Trước đây Nam Mẫn thích Dụ Lâm Hải, ngoại trừ anh, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra rốt cuộc cô yêu anh đến mức nào, bây giờ Nam Mẫn đã nếm đủ vị đắng tình yêu rồi.
Từ nay về sau, chỉ muốn yêu bản thân mình.
Không muốn yêu người nữa.
Cô xoa dịu cảm xúc, cất giọng lạnh băng: “Tổng giám đốc Dụ, con người tôi thích công tư phân minh, không thích lẫn lộn chuyện công việc và chuyện riêng.
Trước đây tôi từ chối hợp tác với anh là vì giữa chúng ta còn quan hệ chưa giải quyết, tôi cảm thấy khó chịu.
Bây giờ đã nói hết rồi, vậy cũng không cần suy nghĩ nữa.
Việc công là việc công, việc tư là việc tư, bây giờ, tôi chân thành mời anh tham gia dự án trường đua ngựa ngoại ô phía Bắc, trở thành đối tác hợp tác của tôi”.
Nam Mẫn đưa tay ra với Dụ Lâm Hải, thái độ chân thành, đúng mực, giống như đối diện với đối tác hợp tác doanh nghiệp bình thường.
Im lặng phải đến mười giây.
Đôi mắt sâu của Dụ Lâm Hải, ánh mắt bình lặng nhìn Nam Mẫn hồi lâu mới chậm rãi đưa tay ra, bắt tay cô, hai bàn tay cùng đầy vết chai đan vào nhau, giống như hai linh hồn kiên cường bất khuất đan xen.
“Hợp tác vui vẻ”.
Đã hẹn trước buổi chiều bàn bạc chi tiết hợp tác cụ thể ở Nam thị, Nam Mẫn liền xuống xe.
Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn đi khỏi, bóng dáng gày gò và xinh đẹp, muốn gọi cô lại, nói với cô một lần “tôi xin lỗi”, lời đến bên miệng lại nuốt vào trong.
Có lẽ điều cô cần , trước nay không phải là lời xin lỗi của anh.
…
Nam Mẫn về đến khu vườn hoa hồng, Nam Lâm đợi hồi lâu lập tức ra đón.
“Chị cả, sao chị đi lâu thế, không sao chứ?”
Cô ngắm nhìn Nam Mẫn từ trên xuống dưới một lượt, chắc chắn cô không bị thương, trái tim thấp thỏm mới yên tâm.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Tôi không sao, lên xe đi”.
Cô nói giọng bình thản, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng vòng mắt đỏ bừng của cô vẫn khiến Nam Lâm cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Nam Lâm nhìn ra ngoài một cái, thấy chiếc xe màu đen chậm rãi rời đi, rốt cuộc là ai ngồi trong xe?
Lại có thể khiến chị cả buồn thành thế này?