VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 462

Cô gái đang cầm biểu ngữ đột nhiên chạy ra xa, cô ta vừa hô lên, rất nhiều người đã phát hiện ra Hạ Thâm và Thư Anh, cũng gào rú chạy qua, đám phóng viên nghe tin tức cũng chạy qua hơn nửa.

Không còn cách nào khác, bây giờ mặc dù Tư Đạc đang rất hot, nhưng lượng truy cập của anh ta có mạnh cũng không so được với tin hot Hạ Thâm và Thư Anh ở cùng nhau, nếu có thể chụp được họ cũng đủ đứng đầu trên bảng hotsearch rồi, tốt hơn rất nhiều so với quỳ trước nhà sản xuất nào.

Đội ngũ vốn hùng mạnh, bởi vì Hạ Thâm và Thư Anh đột ngột xuất hiện, lập tức phân tách còn hơn nửa, fan hâm mộ và đám phóng viên còn lại đứng nhìn từ xa, có phần lung lay chưa chắc chắn, bọn họ cũng đang do dự có nên qua đó không.

Không có ai chú ý đến một người đàn ông cao gầy đeo khẩu trang đi sóng vai cùng một người phụ nữ gầy nhỏ cũng đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, giống như một cặp tình nhân.

Chỉ là hai người đều như bị liệt mặt, cũng không giao tiếp, giống như tỏ ra không được tự nhiên.

Các cặp tình nhân ở sân bay quá nhiều, fan hâm mộ và đám phóng viên cũng chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua, cảm thấy hai người kia cũng khá xứng đôi rồi thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn thấy một đám người đồng loạt đi ra cách đó không xa.

“Ra rồi! Đó có phải tổng giám đốc Nam không?”

Fan hâm mộ và phóng viên chen chúc, lập tức bao vây đi lên.

Nhưng nhìn gần hơn, người đứng đầu là một người đàn ông tuấn tú đẹp trai, dáng người cao ráo, phía sau cũng có một vài trợ lý và vệ sĩ đi theo, nhưng trong đoàn này không hề có phụ nữ, nhìn kỹ hơn vẫn là không có.

???

Chẳng lẽ bọn họ nhận được tin tức giả?

Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn quang minh chính đại đi ra ngoài, vừa ra khỏi sân bay, họ liền lên một chiếc xe nhỏ màu xám bạc.

Xe nhanh chóng lái vào dòng xe chạy.

Lúc này Nam Mẫn mới cởi khẩu trang và mũ lưỡi trai xuống, khí hậu thành phố Nam oi bức khiến cô ngột ngạt đến mức không thở nổi, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ.

“Bác tài, phiền bác mở điều hòa lớn hơn một chút”.

Tài xế đang vững vàng ngồi lái xe liền lười biếng đáp lại: “Em cầu xin tôi đi”.

“…”

Giọng nói gợi đòn này, Nam Mẫn liền ngẩng đầu, nhìn qua gương chiếu hậu thấy đôi mắt hoa đào đang cong đuôi mắt, cô nhíu mày: “Sao lại là anh?”

“Tới làm anh hùng cứu mỹ nhân”.

Giọng điệu của Phó Vực lộ ra điệu cười trên sự đau khổ của người khác: “Nghe nói xem bị fan hâm mộ ném cà chua và trứng gà thối ở thành phố Thanh à? Em đã làm chuyện ác tày trời gì thế, suy đồi đến mức bị đối xử giống như Dung ma ma hả?”

Nói xong còn bộc phát ra trận cười như quạ đen, cực kỳ ngông cuồng, lộ dáng vẻ thèm đòn.

Nam Mẫn đang thở không xuôi, nghe thấy lời Phó Vực nói lại càng giận không có chỗ phát tiết, cô lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì ngậm cái miệng vào cho tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc