VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Ánh mắt Nam Mẫn đã xác định được, lại cong môi cười: “Anh đoán xem”.

Bảo anh đoán là thế, nhưng có vẻ Nam Mẫn không có ý định cho Dụ Lâm Hải đoán thật.

Cô trực tiếp giơ tay chỉ vào “Lady of Shalott” màu đỏ cam rực rỡ xinh đẹp, khi Dụ Lâm Hải nhướng mày, cô lại chuyển ngón tay mình sang “Golden Celebration” màu vàng sáng chói mắt.

Cố Hoành hiểu được ý cô, lập tức thông báo cho bộ phận kinh doanh.

Dụ Lâm Hải hết sức kinh ngạc: “Em chọn cả hai loại ư?”
“Tại sao lại không?”
Nam Mẫn hỏi lại anh: “Không được có hai sản phẩm chủ chốt à?”
Đúng đó, tại sao lại không được có hai sản phẩm?
Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn thật lâu, cứ mỗi lần anh tưởng rằng mình đã hiểu rõ về cô, thì Nam Mẫn luôn tạo cho anh những bất ngờ ngoài ý muốn, cô là người có chính kiến hơn những gì anh nghĩ, cũng nổi bật hơn rất nhiều.

Anh cong môi, cười rộ lên trong ánh mặt trời: “Tôi khá là mong chờ đấy”.



Triển lãm Hoa Hồng trải dài mấy con phố, không chỉ là những bó hoa hay chậu hoa hồng, mà họ còn dựng lên một bức tường hoa hồng trải dài cả cây số, tượng trưng cho bậc thang tình yêu “nắm lấy tay nhau”.

Ngoài ra, còn có mưa hoa hồng đầy lãng mạn, bay lả tả, hệt như “tuyết rơi ngày xuân”, cũng tạo thành một cảnh tượng phồn hoa.

Các cặp đôi đều nắm lấy tay nhau, cảm nhận bầu không khí còn nồng nàn hơn cả lễ tình nhân này, họ thường ôm chầm lấy nhau hôn thật nồng cháy.

Có vài gương mặt mới nổi trên mạng mặc Hán phục ra để chụp hình, cũng có cô dâu đến chụp ảnh cưới, vân vân và mây mây.

Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải thong thả sải bước đi tới trong bầu không khí cháy bỏng đó, tay Nam Mẫn đã bị người nào đó nắm lấy.

Cô giật mình, vội vàng muốn rụt lại: “Anh làm cái gì thế?”
Dụ Lâm Hải lại nắm thật chặt, không chịu buông, ghé vào tai cô khẽ nói: “Đây là lần đầu tiên tôi tới sự kiện lớn thế này, có hơi căng thẳng”.

“Căng cái…”’
Nam Mẫn suýt chút nữa chửi thề, cũng may lễ nghĩa được học trong suốt những năm qua đã ngăn cản cô, nhưng cô vẫn không thể nhịn được trừng mắt nhìn Dụ Lâm Hải.

Da mặt tên này sắp dày bằng cả vách tường rồi, sao trước kia cô lại không phát hiện ra nhỉ.

Đúng là tình yêu dễ khiến con người ta mù quáng mà, sự mù quáng đó đã khiến cô không thể nhìn thấy, khiến cô nghĩ rằng Dụ Lâm Hải khác với những người đàn ông ngoài kia, thật ra thì đàn ông trên đời này đều giống nhau cả.

Cũng chỉ ra vẻ đứng đắn, nhưng trong đầu lại hết sức đen tối.

Không biết anh căng thẳng thật hay giả, nhưng đúng là lòng bàn tay anh có hơi ướt, Nam Mẫn bị anh nắm tay, không thể rụt lại được, bèn dứt khoát mặc kệ anh.

Trong tình huống này, nắm tay là chuyện hết sức bình thường, không nắm mới trở thành chuyện lạ.

Sải bước trong biển hoa, cánh hoa rực rỡ chậm chạp rơi xuống từ trên bầu trời, vừa đẹp lại lãng mạn, rất nhiều người trong quảng trường trầm trồ khen ngợi, Nam Mẫn cũng nở nụ cười trong bầu không khí đó.


Dụ Lâm Hải cứ thế nhìn người con gái bên cạnh, rất lâu rồi anh không được nhìn thấy nụ cười thoải mái vui vẻ trên mặt cô, rực rỡ như thế, tràn đầy sức sống như thế.

Rất nhiều cặp đôi kiềm lòng không đậu trao nhau nụ hôn nồng cháy, Dụ Lâm Hải khẽ gọi: “Tiểu Mẫn”.

Nam Mẫn đang đắm chìm trong bầu không khí lãng mạn, lơ đãng quay đầu lại, vừa mới nhìn thấy ánh mắt anh thì môi đã bị anh khóa chặt.

Bấy giờ, bọn họ hệt như một cặp đôi hết sức bình thường, trong bầu không khí lãng mạn, có được một nụ hôn nồng nhiệt.

Bọn họ có thể hôn đến khi đất trời không còn nữa, nếu như không có ai ngắt ngang…
“Anh Hải!”
Bên tai là tiếng gọi đầy chói tai, ngay sau đó, một lực đẩy thật mạnh đã tách Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải ra, còn đẩy cô sang một bên.

Mọi người xung quanh chợt giật mình bật thốt, bả vai Nam Mẫn khẽ đau nhói, cô nhíu mày, trông thấy gương mặt tức giận của Trác Huyên.

Trác Huyên đến quá bất ngờ, cứ như vừa mới rơi từ trên trời xuống vậy.

Không chỉ mình Nam Mẫn nhíu mày, sắc mặt Dụ Lâm Hải cũng rất tệ: “Sao cô lại tới đây?”
Trác Huyên chẳng những đến mà còn chuẩn bị rất tỉ mỉ trước khi đến đây.

Cô ta mặc chiếc váy hoa nhí màu hồng nhạt, tóc cũng được chải kiểu hoa tiên tử, từ trên xuống dưới trông cứ lả lướt thướt tha, đầy tiên khí, lớp trang điểm cô ta chọn cũng cùng kiểu với quần áo.


Người ngoài nhìn vào chắc không ai nghĩ là cô ta đến đây dạo chơi đâu, mà là đến tham gia cuộc thi sắc đẹp ấy.

“Anh Hải, em tới tìm anh đó”.

Trác Huyên nở nụ cười ngọt ngào với Dụ Lâm Hải, sau đó đứng chắn trước người anh, lạnh lùng trừng mắt nhìn Nam Mẫn: “Cô Nam đúng không, cướp bạn trai của người khác không phải là hành động tốt đẹp gì, còn hôn nhau trước mặt mọi người, cô không biết thẹn là gì hả?”
Giọng cô ta không lớn cũng không nhỏ, nhưng người xung quanh lại nghe thấy rõ mồn một, tất cả đều nhìn Nam Mẫn với ánh mắt khinh thường.

“Lúc nãy tôi còn thấy cô gái này xinh đẹp, không ngờ lại là con giáp thứ mười ba, đúng là uổng phí gương mặt đó mà”.

“Mặt dày thật đó, tôi cũng chịu luôn, sao thời buổi này bọn con gái lại thích cướp đàn ông trong tay người khác thế nhỉ, bản thân không tìm được chồng hay gì? Hay là thèm khát đàn ông đến điên rồi? Đồ cướp về được thì ngon hơn hả?”
“Anh bạn này có phước ghê, trái ôm phải ấp, bạn gái và kẻ thứ ba đều xinh đẹp quá trời”.

“Cho anh cái phước đó anh có muốn lấy không?”
“A a a, đừng có nhéo tai, đau quá à…”


Bình luận

Truyện đang đọc