VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 269

Hai người này mù sao?

Nam Nhã không nhịn nổi, ho khan một tiếng, sau đó chủ động hỏi Nam Lâm: “Lâm Lâm, nhìn nhẫn trên tay chị có đẹp không?”

Nam Lâm bị ánh sáng chói vào, cô ấy khẽ híp mắt, lạnh nhạt nói: “Tạm được”.

“Thế nào gọi là tạm được, đây chính là nhẫn kim cương do anh Nguyên nhà chúng ta đặc biệt chạy đến Italia, dạo khắp Florentia, cẩn thận chọn ra một chiếc đó”.

Trên mặt Nam Nhã là vẻ vui sướng của một cô gái nhỏ, thưởng thức chiếc chẫn khiến mình yêu thích không nỡ buông tay: “Anh ấy biết chị có giấc mơ công chúa nên đặc biệt chọn ra một chiếc nhẫn hình vương miện, chị yêu anh ấy chết mất!”

Nam Mẫn đang ăn canh trứng gà, khóe môi nhếch lên tia giễu cợt như có như không: “Cô cẩn thận một chút, đừng chết trên người anh ta là được”.

Nam Nhã đang đắm chìm trong sung sướng hạnh phúc không có cách nào kiềm chế, cô ta chỉ xem như Nam Mẫn đang ghen tỵ với mình, ngạo nghễ hừ một tiếng.

“Chị hai, chị muốn kết hôn với Tần Giang Nguyên?”

Nam Nhã gật đầu, cười sắp ngoác đến lỗ tai: “Đúng vậy! Aiz ya, thật ra người ta còn nhỏ, chưa có ý định kết hôn sớm như vậy, là anh Nguyên muốn cưới chị sớm, còn nói cái gì mà… kết hôn phải tranh thủ sớm”.

“Là chân đạp nhiều thuyền phải tranh thủ sớm”.

Nam Mẫn lạnh lùng cho cô ta một lời khuyên chân thành: “Trước khi gả cho anh ta thì tốt nhất cô nên tìm hiểu một chút, bên ngoài anh ta có bao nhiêu phụ nữ, đừng dính vào mấy thứ không sạch sẽ, bị bệnh sẽ không tốt đâu”.

Nam Nhã giống như bị đâm vào vết thương, trên mặt thoáng qua một tia không tự nhiên, lập tức trở nên nóng nảy.

“Chị cả, biết tôi sắp kết hôn, chị không chúc phúc tôi thì cũng thôi đi, hà cớ gì phải mắng tôi chứ? Cứ coi như không nhìn thấy đi được không? Tôi gả cho anh Giang Nguyên, chắc chắn trong lòng chị không thoải mái, tôi cũng có thể hiểu được”.

Nam Mẫn khẽ nhếch miệng: “Vậy cô nghĩ nhiều rồi, hai người có thể ở bên nhau, thật ra khá xứng đôi đấy”.

Nam Nhã nghi ngờ nhìn cô, cảm thấy cô không nói được lời nào hay.

Quả nhiên, một khắc sau liền nghe Nam Mẫn nói: “Dù sao nữ ngu hợp với chó thì tồn tại đến muôn đời”.

“Chị…”, Nam Nhã giận dữ đứng lên, xông về phía Nam Ninh Bách vừa từ trên cầu thang đi xuống liền tố cáo: “Bố, bố nghe thấy chị cả nói gì chưa?”

“Được rồi được rồi”.

Nam Ninh Bách trấn an con gái, sau đó lại dùng ánh quở trách nhìn qua Nam Mẫn: “Nhỏ Mẫn, cháu cũng vậy, ngày đại hỷ đâu cần phải nói lời xúi quẩy như vậy chứ”.

Ông ta vỗ vỗ Nam Nhã: “Phát thiệp mời cười cho chị gái và em gái con chưa?”

“A, ở đây”.

Nam Nhã đưa thiệp mời đã chuẩn bị sẵn cho Nam Mẫn và Nam Lâm, thiệp mừng đỏ chói lọi, nhìn thì thật đáng mừng. Nhưng mở thiệp mời ra, chữ xiên xẹo phía trên kia giống như gấu chó khiêu vũ vậy.

Nam Mẫn lắc đầu, quả thật không đành lòng nhìn thẳng, nếu Thương Hiệt biết phát minh vĩ đại của ông ta bị đời sau chà đạp thành như vậy, chắc chắn sẽ giận đến mức bật nắp quan tài nhảy ra đánh người.

Nam Nhã đang dương dương tự đắc nói sắp xếp trong hôn lễ của mình thì có người xông vào.

Bình luận

Truyện đang đọc