VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 417

Trong đầu vừa nảy lên ý nghĩ này, Cố Hoành nhận cuộc điện thoại, quay đầu báo cáo với Nam Mẫn: “Không hay rồi tổng giám đốc Nam, chị Hoa vừa gọi điện đến, nói lúc quay phim, Tư Đạc không cẩn thận ngã từ trên núi xuống”.

Nam Mẫn cau mày: “Bị thương có nặng không?”

“Hình như không nhẹ, đã đưa đến bệnh viện địa phương rồi, chị Hoa nói, có lẽ phải phẫu thuật”.

Tinh thần Nam Mẫn hơi năng nề: “Không về công ty nữa, quay lại sân bay, xem có chuyến bay đến thành phố Thanh không, nếu không có thì sắp xếp chuyên cơ, hôm nay phải bay qua đó”.

Vừa dứt lời, điện thoại của cô vang lên, là Đinh Danh Dương gọi đến, nói là Tư Triết xin nghỉ phép, bay đến thành phố Thanh một chuyến, nhưng đi tàu thì quá lâu, lại không mua được vé máy bay, đang vô cùng sốt ruột.

“Tên nhóc này trước nay chưa từng nóng vội như vậy, hình như đã xảy ra chuyện lớn, còn không chịu nói với tôi, tôi đành mặt dày hỏi cô, có thể kiếm được một vé máy bay không…”

“Để tôi xử lý chuyện này, chú đừng lo”.

Nam Mẫn tắt cuộc gọi của Đinh Danh Dương, trực tiếp gọi đến một số, đầu bên kia ngạc nhiên: “Chị?”

“Tiểu Triết à? Nghe tôi nói, bây giờ cậu lập tức thu dọn hành lý, mười năm phút sau tôi điều xe đến cổng Nam đón cậu”.

Cô nói dứt khoát: “Chúng ta cùng đến thành phố Thanh”.

Khi Tư Triết đến sân bay, thì nhìn thấy một chiếc máy bay cá nhân.

“Tiểu Triết”.

Nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng, Tư Triết bất giác quay đầu, thì thấy Nam Mẫn đứng phía sau cậu ta, còn phía sau cô là một đội y tế.

“Các anh lên trước đi”.

Nam Mẫn quay đầu nói một câu, dưới sự sắp xếp của Cố Hoành, đội y tế lên máy bay trước.

Vẻ mặt Tư Triết đầy lo lắng: “Chị à, anh trai em…”

“Tôi biết rồi. Chúng tôi đưa theo đội y tế giỏi nhất mau chóng đến đó, nhất định sẽ không sao đâu, đừng lo lắng”.

Với giọng bình tĩnh và chắc chắn của Nam Mẫn, tâm trạng lo lắng của Tư Triết cũng được an ủi, cảm xúc bình tĩnh, suy nghĩ lý trí hơn, gật đầu mạnh.

Nam Mẫn nhìn cậu ta một cái, cậu thiếu niên cao lớn mặc áo trắng quần đen, không mang theo thứ gì, chỉ có một balo màu đen.

“Cậu chỉ mang chút hành lý này à?”

Nam Mẫn không khỏi cảm khái con trai ra ngoài đúng là nhanh gọn, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tư Triết, cô vỗ cánh tay của cậu ta: “Chúng ta có thể phải ở lại thành phố Thanh mấy ngày, nhưng không sao, thiếu gì thì mua vậy”.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, cô cũng không mang hành lý gì, chỉ mua một ít đồ chăm sóc da và đồ trang điểm ở cửa hàng miễn thuế của sân bay, những đồ phụ nữ ra ngoài phải có vẫn rất cần.

Thành phố Thanh cách thành phố Nam không gần lắm, ngồi tàu phải mất bốn năm tiếng, ngồi máy bay còn đỡ, hai tiếng là đến.

Bình luận

Truyện đang đọc