VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 948

Cô dừng bước lại, mắt nhìn sang, là một cây trâm.

Một cây trâm đã gãy thành hai.

Phía trên khắc hoa hồng đã nhuốm máu.

Giống như một đóa hồng đỏ.

Một giọt lệ ‘tí tách’ từ trong mắt Nam Mẫn rơi xuống.

Cô nâng đầu ngón tay lau khô nước mắt, nhưng không biết vì sao chất lỏng nơi khóe mắt càng lau càng nhiều, giống như hạt châu đứt dây, lau mãi không hết.

Cô vẫn cố gắng lau đi, không muốn rơi thêm một giọt nước mắt nữa.

Hà Chiếu đi tới, nhặt cây trâm gỗ đã gãy từ dưới đất lên, đặt ở lòng bàn tay, sau đó đưa đến trước mặt Nam Mẫn.

Giọng anh ta khàn khàn: “Đây là thứ tổng giám đốc Dụ cầm chặt trong tay, nhất định không chịu thả. Tổng giám đốc Nam, vật về với chủ”.

Nước mắt lại một nữa không khống chế nổi đã rơi xuống, Nam Mẫn quỳ trên đất, vùi mặt vào lòng bàn tay.

Trên hành lang yên tĩnh chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào.

Giống như trẻ con đang khóc.

Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, y tá cao giọng: “Người nhà Ngôn Uyên có ở đây không? Thân nhân có tới không? Bệnh nhân mất quá nhiều máu, cần phải tiếp máu gấp, ai có nhóm máu AB?”

Bạch Lộc Dư và Hạ Thâm cùng đứng ra: “Tôi!”

“Mau qua xét nghiệm máu”.

Bên trong truyền tới tiếng bàn bạc: “Không ổn, bị thương quá nặng, hô hấp không còn… viện trưởng đến chưa? Mau gọi điện đi!”

Lạc Quân Hành đi tới, anh ta quỳ xuống, cánh tay rộng lớn vuốt ve mái tóc mềm mại của Nam Mẫn.

“Tiểu Lục, đừng khóc. Ngôn Uyên cần em, các anh cũng cần em”.

Anh ta cầm tay Nam Mẫn, nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cô.

Lạc Quân Hành giơ tay lên, lau khô nước mắt cho cô, sau đó đỡ cô dậy: “Đi đi, anh sẽ giúp em chăm sóc anh ta thật tốt”.

Nam Mẫn nhìn sâu sắc Dụ Lâm Hải một cái, đi vào phòng phẫu thuật.

Ngôn Uyên nằm trên giường, đã tiến hành cấp cứu áp lực lớn, sắc mặt bác sĩ chính và y tá xám xịt như đất, bó tay không còn cách nào.

Nhìn Nam Mẫn được y tá dẫn vào, chứng thực thân phận bác sĩ, như nhìn thấy hy vọng, mau chóng trao đổi tình hình một lượt.

Nam Mẫn kiểm tra tình hình của Ngôn Uyên, bình dị mộc mạc, đơn giản mạnh mẽ ra lệnh, như một trang thiết bị y tế không có tình cảm.

Nhưng đúng lúc nhìn thấy nửa cây châm gỗ trong tay Ngôn Uyên, khoang mắt của cô lại mờ sương.

Một tiếng sau, đèn của phòng phẫu thuật được tắt đi.

Ngôn Uyên được cứu, chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Bình luận

Truyện đang đọc