VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 757

Dụ Lâm Hải nhướn mày nhìn bọn họ: “Mẫn đáng sợ đến vậy sao?”

Cố Hoành và Lỗ Hằng đồng loạt ngẩng đầu, miệng đồng thanh nói: “Làm ơn bỏ chữ ‘sao’ và dấu chấm hỏi đi, cảm ơn”.

Nhân cơ hội, hai người bắt đầu nói xấu sếp.

Bắt chước động tác và giọng điệu của Nam Mẫn.

“Cố Hoành, anh là lợn hả? Sau này đừng có mà nói mình là sinh viên xuất sắc của trường nổi tiếng nữa, không đủ mất mặt. Đi theo tôi nhiều năm như vậy, ngay cả so sánh lãi ròng và nợ vốn cũng nhìn không hiểu, cần anh làm gì nữa?”

Phía Cố Hoành vừa nói xong, Lỗ Hằng vội vàng tiếp lời.

“Làm việc phải chú ý hiệu suất, hiệu suất! Ai cũng lười như con lừa kéo cối vậy, thứ bây giờ đàn ông sợ nhất lúc này không phải nghèo, mà là lười. Thời gian anh lười, nữ thần cũng sẽ nhào ngực người đàn ông khác, còn không biết nắm chắc thời gian!”

Lỗ Hằng đẩy kính, bắt chước giống y như đúc.

Cố Hoành rơi vào đam mê diễn xuất, người dựa vào ghế, học theo dáng vẻ lạnh lùng của Nam Mẫn.

“Ồn ào đủ chưa? Nếu chưa đủ thì để tôi dựng cho các anh cái sân khấu ở cửa công ty, một người hát mấy câu rồi livestream, đảm bảo tiền còn kiếm được nhiều hơn so với bây giờ. Ai muốn đi? Muốn đi thì lập tức viết đơn xin nghỉ việc”.

Lỗ Hằng hắng giọng, “Tôi không nuông chiều tật xấu của các anh được, muốn theo tôi thì phải làm cho tốt, cái khác không dám nói, chỉ cần ở dưới quyền tôi làm tròn ba năm, trong 500 xí nghiệp mạnh toàn quốc anh muốn đi đâu thì cứ đi, muốn đổi nghề tôi sẽ viết thư giới thiệu giúp, muốn khởi nghiệp tôi sẽ đầu tư cho anh, nếu mang hai lòng thì nói sớm, tôi sẽ tiễn anh đến miền cực lạc”.

Hai người nói xong, không hẹn cùng bật cười.

Dụ Lâm Hải đã nhìn qua công lực miệng lưỡi độc ác của Nam Mẫn từ lâu, lúc này cũng không khỏi bật cười.

Nụ cười này của anh lại khiến Cố Hoành và Lỗ Hằng không khỏi thu liễm vài phần, chuyển đề tài câu chuyện.

“Đương nhiên tổng giám đốc Nam yêu cầu nghiêm khắc một chút cũng là tốt cho chúng tôi”.

“Đúng vậy đúng vậy, tổng giám đốc Nam đối xử tốt với chúng tôi, chúng tôi đều khắc trong tâm khảm, trọn đời khó quên”.

Lỗ Hằng vội vàng bổ sung, có chút chột dạ nhìn về phía Dụ Lâm Hải: “Tổng giám đốc Dụ anh cũng nghe ra chứ?”

Dụ Lâm Hải nghiêm túc lắc đầu “Cái này không nghe ra”.

Cố Hoành và Lỗ Hằng: “…”

“Ai cho cậu nói xấu sếp sau lưng, có phải không muốn làm nữa không?”

Cố Hoành cắn Lỗ Hằng một câu trước.

Lỗ Hằng híp mắt: “Đại ca, anh khởi đầu trước”.

“Hả? Tôi khởi đầu trước?”

Trên mặt Cố Hoành lộ vẻ hốt hoảng: “Sao có thể chứ? Tôi rất tôn trọng tổng giám đốc Nam mà”.

Bình luận

Truyện đang đọc