VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Nhưng bây giờ cô ta chẳng buồn so đo với bọn họ, sớm muộn gì cũng có ngày giết chết Nam Mẫn, vị trí cô cả nhà họ Nam vẫn là cô ta, đám mắt chó dám coi thường người khác sẽ lại phải quấn quýt chạy lại quỳ liếm cô ta.

Nam Nhã hỏi Mễ Lộ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Mễ Lộ hận Nam Mẫn phá hủy sự nghiệp của mình, dùng lời nói bẩn thỉu kể ra chuyện Nam Mẫn hắt rượu vào cô, lại oán hận nói: “Con đàn bà chết bầm kia hắt rượu vào tôi thì cũng thôi đi, không biết thế nào lại còn cấu kết với Dụ Lâm Hải của tập đoàn Dụ Thị, tổng giám đốc Dụ kia cũng là một kẻ không có hiểu biết, vì một đứa gái điếm thối tha dám hủy hẹn với truyền thông Tinh Vực, hại cậu Bân nhà chúng tôi bị bố đánh một trận, cũng hại tôi thành nơi trút giận của anh ta…”
Mễ Lộ vuốt ve mặt mình, Lý Bân tức giận không có chỗ chứa, vung tay trái phải giáng cho cô ta mấy cái bạt tai, cô ta bị đánh mà vẫn phải cười, gọi một đống chị em qua dỗ mình, tối nay cũng không biết sẽ bị hắn ta dày vò thế nào đây.

“Tất cả mọi thứ đều do ai ban tặng?”, Mễ Lộ cười lạnh, đáy mắt bắn ra tia độc tán loạn giống như bọ cạp: “Nam Mẫn phá hủy sự nghiệp tôi vất vả lắm mới gây dựng, thù này tôi nhất định phải tìm cô ta báo, phải giết chết cô ta!”
Nam Nhã nghe thấy lời này, giống như tìm thấy đồng minh cùng chung chí hướng, lập tức gợi ý: “Vừa hay, tôi cũng muốn giết chết cô ta, hay là chúng ta hợp tác?”
Cô ta và Mễ Lộ ăn nhịp với nhau, Nam Nhã phụ trách tiết lộ đường đi của Nam Mẫn cho Mễ Lộ, còn phía Mễ Lộ phụ trách thuyết phục Lý Bân, Lý Bân bị chọc cho tức giận như vậy, đang không có chỗ xả, hắn ta hừ lạnh: “Tôi không động nổi Dụ Lâm Hải, chẳng lẽ không động vào được một người phụ nữ sao? Xử cô ta!”
Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, cứ như vậy triển khai “Kế hoạch giết Nam Mẫn”, Nam Nhã không ra ngoài được, chỉ có thể chờ đợi tin tức, chờ tới chờ lui không chờ được tin Nam Mẫn chết, ngược lại cô còn về nhà yên bình.

Nam Mẫn đạp mở cửa phòng trong nháy mắt, nghe thấy động tĩnh quen thuộc này, Nam Nhã lập tức nhắm mắt lại, làm bộ đã ngủ.


Xong rồi, xong rồi… cô về rồi, cô lại sống sót quay về!
Giống như lịch sử lặp lại, Nam Nhã bực bội chui trong chăn, trái tim căng thẳng bùm bùm bùm như sắp nhảy ra.

Một khắc sau, chăn trên người cô ta bị kéo rớt, điện thoại di động đang được nắm chặt cũng bị Nam Mẫn cướp lấy.

Nam Nhã lập tức mở mắt muốn cướp lại: “Trả cho tôi!”
Nam Mẫn rụt tay về phía sau, lạnh lùng nhìnn cô ta: “Không phải ngủ rồi sao? Tỉnh dậy nhanh thế”.

Nam Nhã vốn đang giả vờ ngủ, cô ta chột dạ rủ mắt xuống, điện thoại bị Nam Mẫn cướp lấy cũng vô ích thôi, dù sao cũng bị khóa màn hình rồi…
Trong đầu vừa thoáng qua suy nghĩ này, Nam Mẫn liền không phí nhiều sức liền phá được mật mã của Nam Nhã, còn mở được nhật ký cuộc gọi và nhật ký trò chuyện của cô ta: “Cùng người khác mưu kế hại chị gái của mình, còn bán đứng hành trình đường đi của tôi, giỏi lắm”.

“Chị trả lại điện thoại của tôi!”, Nam Nhã nhớn nhác muốn cướp lại điện thoại, nhưng bị Nam Mẫn trở tay tát một cái ngã xuống giường, trước mắt cô ta tối sầm, sau đó liền bị lôi tóc, cô ta đau đớn kêu “A” đầy thảm thiết.

Nam Mẫn kéo tóc Nam Nhã, ép cô ta ngẩng đầu lên nhìn vào mắt mình: “Đối với kẻ ăn cây táo rào cây sung, quy tắc trong nhà nói sao, đọc cho tôi nghe”.

Nam Nhã chỉ cảm thấy da đầu sắp bị cô kéo rớt, không ngừng giẫy giụa: “Buông tôi ra, chị buông tôi ra”.

“Đồ óc lợn, xem ra cô không thuộc một trăm điều gia quy rồi”.


Nam Mẫn lạnh lùng nói: “Vậy tôi nói cho cô biết này, điều thứ chín trong gia quy, không cho phép ăn cây táo rào cây sung, phản bội gia tộc, người vi phạm… phạt một trăm roi, trục xuất khỏi cửa”.

Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Nam Mẫn, Nam Nhã run rẩy.

Giọng của Nam Mẫn, âm sắc trong trẻo lanh lảnh, lộ ra chút ý lạnh, nhưng nghe trong lỗ tai Nam Nhã lại giống như bị sét đánh, kinh hoàng không nói nên lời.

Với sự hiểu biết của cô ta về Nam Mẫn, cô ta biết cô nói được thì nhất định sẽ làm được!
“Không, chị không thể, chị không thể đánh tôi…”
Nam Nhã liều mạng lắc đầu, bất chấp da đầu đau đến tê liệt, đột nhiên cô ta ngã xuống giường, bò về phía trước, cô ta phải rời khỏi đây, rời khỏi đây ngay!
Cô ta vừa mở cửa phòng, hai vệ sĩ canh ngoài cửa liền cản cô ta lại, trong nháy mắt đẩy cô ta về, họ không dùng lực quá lớn, nhưng lại khiến cho Nam Nhã không vững người, ngã xuống thảm.

Hai vệ sĩ đứng ở cửa giống như tường đồng vách sắt, mặt đầy nghiêm túc hỏi Nam Mẫn: “Cô cả, cần trói người lại không?”
Nam Mẫn ngồi ở mép giường, trong tay cầm thước thưởng cho Nam Nhã, cô chọc vào đầu gối hỏi cô ta: “Cô muốn tôi treo ngược cô lên đánh, hay là ngoan ngoãn quỳ xuống, đánh xong là xong”.


Nói thẳng thừng một chút, chính là đừng có mà rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.

Nam Nhã thầm cắn răng, biết hôm nay sẽ thua trong tay Nam Mẫn, hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt.

Cô ta bất chấp không còn mặt mũi gì bò qua chỗ Nam Mẫn: “Chị cả, chị tha cho em, em nhất thời hồ đồ, em sai rồi, em đảm bảo, đảm bảo không có lần sau đâu!”
“Cô nhận sai nhanh đấy”.

Nam Mẫn cười nhạo một tiếng, tầm mắt lạnh nhạt quét qua ba ngón tay đang dựng thẳng đứng, phun ra chữ vô tình lạnh băng: “Không phải cô nhất thời hồ đồ, cô chưa từng tỉnh táo.

Muốn tôi tha cho cô? Tôi đã tha cho cô bao nhiêu lần rồi? Cô còn muốn tôi tha cho cô thế nào nữa?”


Bình luận

Truyện đang đọc